Mỹ Nhân kinh thành thập niên 90 - Chương 188

Cập nhật lúc: 2025-10-05 00:59:25
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Từ Mộng bước khỏi căn biệt thự của Hàn Quý Minh, lúc cô mới nhớ cuộc điện thoại là do gọi đến, mà cuối cùng cũng để điện thoại.

cô cũng chỉ lẩm bẩm một chút nhanh chóng gạt chuyện đó sang một bên. Mặc kệ Hàn Lăng Lăng cứ lẽo đẽo theo hỏi han, cô vội vã chạy về phía tiệm lẩu.

“Lần gặp nhé!”

“Anh bảo Chủ nhật tuần sẽ gọi cho đấy!”

Lúc Từ Mộng mới sực nhớ , đúng là thể gọi mà.

Theo kế hoạch, hôm nay là ngày cô gặp Trương Minh Khanh. Khi cô đến tiệm lẩu, quán vẫn đông khách. Mùa ăn lẩu hề ít. Trương Minh Khanh ở sảnh lầu. Thấy Từ Mộng đến tìm , Uông Hà vội vàng dẫn cô lên một văn phòng lầu.

Trương Minh Khanh đang bấm máy tính để kiểm tra sổ sách. Thấy Từ Mộng bước , chị vẫy tay hiệu cho cô tự tìm chỗ .

“Thế nào ạ?”

Vẻ mặt Trương Minh Khanh lộ rõ cảm xúc, chị chỉ ngẩng đầu lên : “Tạm thời mới chỉ gửi bán ở hai nơi nên thấy rõ doanh thế nào. Hôm nay chị gọi em đến là cùng em thị trường xem xét tình hình. Chị cũng việc gì gấp, chúng thôi.”

Vừa chị đang tính toán sổ sách của quán, dạo việc kinh doanh của tiệm lẩu quả thực .

chị đoán, đến mùa hè thì kinh doanh sẽ kém hơn một chút,” Trương Minh Khanh , “Chỉ dựa một tiệm lẩu thôi thì vẫn định.”

Trước khi Từ Mộng với chị những điều , lòng chị từng d.a.o động như bây giờ. khi tính toán kỹ lưỡng một lượt, chị mới nhận rằng chỉ dựa một tiệm lẩu, kiếm như hiện tại là đến giới hạn .

Hai lái xe đến khu chợ nông sản lớn nhất Kinh Thị.

Lần , Trương Minh Khanh dẫn đường, hai trò chuyện.

Cuối cùng, họ dừng một sạp bán gia vị. Trương Minh Khanh liếc qua, thấy gói gia vị lẩu của bày bên ngoài, trong lòng một dự cảm lành. Khi chị nở nụ và tiến đến hỏi thăm, ông chủ sạp tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Chị Trương , thật là món từng bán ở đây, cũng chắc chắn lắm. Mấy hôm đặt nó ở hàng cùng, nhưng bán chạy cho lắm.”

Nói , ông lấy từ kệ một gói gia vị lẩu.

Trương Minh Khanh cũng là sành sỏi, qua là hiểu ngay chuyện gì. Cái đặt ở vị trí để quảng bá, mà là từng quảng bá. Chị nén giận, tiếp tục hỏi: “Vậy, mấy hôm bán thế nào ạ?”

Ông chủ còn thèm liếc chị: “Một gói cũng bán , đúng là phí mất một chỗ của .”

Nói tức là khả năng còn từng bày bán. Trương Minh Khanh thể kiềm chế cơn tức giận trong lòng.

lúc , ngang qua thấy hai đang cầm gói gia vị lẩu liền tò mò hỏi: “Đây là gói gia vị lẩu , bao nhiêu tiền một gói ?”

Sắc mặt ông chủ liền đổi, ánh mắt Trương Minh Khanh cũng chút kỳ quái.

Hơn mười phút , hai dọn sạch bộ gia vị lẩu ở sạp hàng , chất lên xe.

Trương Minh Khanh hít sâu mấy , tự nhủ kiềm chế, nhưng cuối cùng vẫn nhịn .

Chuyện do ai thì quá rõ ràng.

Chị vốn tưởng rằng chuyện kết thúc, quán ăn của chị mở, việc kinh doanh cũng quỹ đạo, nhưng ngờ nhà họ Lý vẫn đang nhắm chị. Cục tức , chị cũng thể nuốt trôi .

Người khác càng cho chị , chị càng cho .

Không cứ nhắm chị tha ?

Không chị phất lên ?

Nhìn đống gia vị chất đống, Từ Mộng cũng đau đầu. Loại thực phẩm đều hạn sử dụng, bán hết thì chỉ thể tự ôm hàng. Trong tiệm thể dùng , nhưng hiện tại tiệm chuyển sang dùng nước lẩu xào tại chỗ, nếu dùng loại đóng gói thì chút ngược .

“Bây giờ đây?” Từ Mộng hỏi.

Không cần hỏi cũng tình hình ở cửa hàng còn cũng tương tự.

Quả nhiên, khi hai đến nơi , kết quả cũng khác là bao. Ông chủ tỏ “bất đắc dĩ”, lấy hàng từ trong tủ với Trương Minh Khanh rằng bán chạy lắm.

Trương Minh Khanh nghĩ ngợi gì thêm, liền thu bộ hàng từ tiệm của đối phương.

Lòng hai trĩu nặng nỗi buồn, đặc biệt là Từ Mộng. 6000 đồng mà cô góp vốn đều là tiền hoa hồng cô nhận từ tiệm lẩu trong mấy tháng qua.

Trương Minh Khanh càng thêm cay đắng trong lòng. Khách đến tiệm chị ăn chủ yếu là sinh viên, hầu hết đều ở ký túc xá, điều kiện sinh hoạt hạn chế. Ngược , những cư dân xung quanh đến ăn hứng thú với gói gia vị lẩu. Một tháng tiệm của chị cũng bán gần một nghìn gói, nhưng doanh ít ỏi thể tiêu thụ hết hàng tồn kho hiện tại. Hơn nữa, vài tháng nữa trời sẽ nóng lên, gia vị lẩu sẽ càng khó bán hơn.

Làm bây giờ, bây giờ? Trương Minh Khanh cũng tự hỏi như .

Thư Sách

Từ Mộng c.ắ.n môi: “Thay vì để nó hỏng trong tay, chi bằng chúng mang bán lẻ.”

Trương Minh Khanh hỏi: “Ý em là ?”

Từ Mộng đây từng bán dưa hấu, bán bản đồ ở ngoài ga tàu, cô rõ lượng qua ở đó đông đến mức nào. Cho dù gói gia vị lẩu của chúng thất bại t.h.ả.m hại ở thị trường gia vị, thì việc bán hết hàng tồn kho hề khó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-kinh-thanh-thap-nien-90/chuong-188.html.]

“Em tìm một nhóm , ga tàu hỏa bán hàng,” Từ Mộng càng nghĩ càng thấy ý tưởng khả thi, “Lô hàng chúng chia cho các nhà phân phối lợi nhuận là bao nhiêu? 30% đúng ? Em sẽ tìm bán lẻ trực tiếp, cần đến 30% lợi nhuận . Ga tàu hỏa đông như , em tin là bán hết.”

Trương Minh Khanh lúc đang đả kích nặng nề, chẳng còn suy nghĩ gì: “Chuyện ... thật ?”

Từ Mộng tỏ tự tin: “Đặc điểm của cửa hàng chúng là gì?”

Trương Minh Khanh: “Chẳng là một tiệm lẩu thôi ?”

Từ Mộng lắc đầu: “ . Đây là tiệm lẩu ở cổng Đại học Kinh Tế và Đại học Thanh Hoa. Khách ăn lẩu ở đây đều là sinh viên của những trường đại học danh tiếng nhất cả nước. Chị nghĩ xem, trong nước ai mà từng đến tên mấy ngôi trường chứ?”

Thời đại , chỉ cần cầm thẻ sinh viên của hai trường ngoài cũng thể xin một bữa cơm. Điều đó đủ cho thấy sức hút của hai ngôi trường lớn đến mức nào.

Đi công tác, du lịch, ai mà mang chút đồ về, mang chút đặc sản của Kinh Thị về quà?

... việc thì liên quan gì đến tiệm lẩu của chúng ?”

“Không liên quan đến lẩu, nhưng liên quan đến Thanh Hoa và Kinh Tế. Tuy lẩu đặc sản của vùng , nhưng ngoài . Hơn nữa, đây là loại lẩu mà các Trạng Nguyên ăn. Mang về cho con cháu nếm thử, cũng là một điềm lành mà,” Từ Mộng chỉ bao bì : “Bao bì vẫn đủ nổi bật. Lần ở đây in thêm dòng chữ: ‘Ăn lẩu cùng loại với Trạng Nguyên’, kèm theo địa chỉ của chúng ngay bên ngoài Thanh Hoa. Đây chính là điểm chúng cần quảng bá. Chị mau tìm một công ty quảng cáo, in một tấm áp phích cao bằng đây. Chị lo việc đó, còn em sẽ tìm bán hàng.”

“Em tìm ?”

“Em thử xem .”

Ở hẻm Trường Xuân và khu Đại Cây Hòe đây nhiều quen cũ, những rảnh rỗi ở nhà công việc định cũng ít. Kể từ khi chuyện Từ Mộng bán dưa hấu kiếm tiền lan , cũng vài tìm đến hỏi cô về chuyện buôn dưa. lúc đó dưa hết mùa, Từ Mộng cũng nghề đó nữa nên thoải mái chia sẻ kinh nghiệm cho họ.

Còn chuyện nhóm đó rủ bán bản đồ, đó là chuyện về . Những bán bản đồ lúc đó, về cơ bản đều là hàng xóm cũ ở Đại Cây Hòe.

Họ hoạt động ở ga tàu hỏa một thời gian dài, cho đến khi trời lạnh, buôn bán ế ẩm mới từ bỏ ý định. bây giờ vẫn còn vài tiếp tục bán, kinh doanh cũng tệ.

Thế là hai lập tức chia hành động. Trương Minh Khanh kéo một xe hàng về tiệm , đó đến công ty quảng cáo để đặt nhãn mác.

Còn Từ Mộng thì đến Đại Cây Hòe, tìm thẳng đến nhà của Hổ Tử.

Mẹ Hổ Tử hiện giờ , nhưng cũng hề nhàn rỗi. Từ khi con trai mở quán mì, bà liền ở quán phụ giúp. Hiện tại, cả bố Hổ Tử cũng việc tại quán, tương đương với một quán ăn nhỏ nuôi sống cả ba miệng ăn. Điều đối với các quán ăn khác thì nhiều , nhưng quán của Trần Hổ nhỏ, lợi nhuận vốn lớn. Vì , một thời gian Trần Hổ cũng theo khác ga tàu bán bản đồ.

Mãi về , khi bán bản đồ ngày càng nhiều, kinh doanh thực sự ế ẩm, Hổ Tử mới nữa.

Lúc quán đang vắng khách, cả nhà ba của Trần Hổ đang rảnh rỗi trong tiệm. Thấy Từ Mộng đến, mặt Trần Hổ đỏ bừng, vội vàng mời cô : “Ăn gì em?”

Mẹ Trần Hổ cũng nhanh chóng rót cho cô.

Buổi trưa Từ Mộng ăn một chút ở nhà Hàn Quý Minh, nhưng chiều chạy đôn chạy đáo khắp nơi nên cô đói. Quả nhiên thanh thiếu niên sức khỏe , đói cũng nhanh. Cô thực đơn: “Cho cháu một bát mì ạ. Quán chỉ bán mì thôi ạ?”

Trước đây cô cũng thường đến đây ăn, một bát mì nhỏ nước dùng xương chỉ tám hào, theo con đường bình dân, thực tế.

Trần Hổ lập tức bếp kéo mì. Mẹ Hổ Tử thì bên ngoài trò chuyện với Từ Mộng: “Cửa hàng nhỏ quá, mấy . Nhà bác cũng tài cán gì. Hổ Tử nhà bác chỉ học hết cấp hai, nếu thật sự tìm việc thì cũng chẳng nghĩ đến chuyện kinh doanh nhỏ lẻ để kiếm sống. Không như cháu ăn học, thi đỗ đại học, tìm một công việc văn phòng hơn nhiều.”

Nhà họ chỉ bố Hổ Tử là công nhân viên chức chính thức, nhưng thu nhập cũng cao. Mấy năm , lãnh đạo đơn vị đưa nhà nên cho bố của Hổ Tử “về hưu nội bộ”. Người về hưu theo diện chỉ hưởng mức sinh hoạt phí cơ bản, tiền hưu chính thức đợi đến 55 tuổi mới nhận. Vì , gia đình Trần Hổ vốn điều kiện khá giả bỗng chốc trở nên khó khăn.

Từ Mộng vẫn còn nhớ hồi nhỏ, điều kiện nhà Trần Hổ thuộc dạng . Lúc đó ông bà nội còn sống, nhà ba công nhân, ít nhiều cũng ông bà giúp đỡ. Từ khi ông bà mất , thu nhập của gia đình giảm đáng kể.

“Vậy bác nghĩ đến việc bán thêm thứ khác ạ?” Từ Mộng hỏi.

Mẹ Hổ Tử thở dài: “Ai mà nghĩ chứ. Bọn bác mở quán ở cái chỗ nhỏ , chủ yếu là phục vụ hàng xóm láng giềng. Đồ bán đắt thì ai ăn, ngon cũng ai ăn. Bác vốn định thêm đồ ăn sáng để bán, nhưng nhà bác giỏi bánh bao. Quanh quẩn vẫn là bán mì cho chắc ăn. Cửa hàng ít nhất là của nhà , trả tiền thuê, một tháng cũng kiếm đủ sống, nhưng—”

Điều bà là, với tình hình thì việc cưới vợ cho Hổ Tử e là khó. Ngay cả mặt bằng quán cũng là ngăn từ chính căn nhà ở của họ, chỉ rộng hơn chục mét vuông. Một cửa hàng nhỏ như mà chen chúc ba , bảo Hổ Tử cảm thấy áp lực.

Trong lúc chuyện, Trần Hổ kéo mì xong và cho nồi. Chưa đầy một lát , một bát mì bưng đến mặt Từ Mộng.

Từ Mộng bát mì to ụ, dở dở : “Anh Hổ Tử, em gọi bát nhỏ mà.”

Bát nhỏ tám hào, bát lớn một đồng. Vừa cô đưa tám hào thôi mà.

Trần Hổ xoa tay, hiếm khi tỏ chút ngượng ngùng: “Em ăn nhiều cho no.”

Mẹ Hổ Tử : “Nó tính đấy, cho thì cháu cứ ăn . Hôm nay cháu đến đây việc gì ?”

Phùng Yến Văn thỉnh thoảng vẫn ghé qua đây ăn một bát mì để ủng hộ việc kinh doanh của họ. Còn Từ Mộng thì ít khi đến. Cậu bé Trần Hổ từ nhỏ thích Từ Mộng, nhưng cũng chỉ là bình thường, xứng với cô, nên cũng suy nghĩ gì nhiều. Chỉ là mỗi Từ Mộng đến ăn mì, sẽ nấu nhiều hơn một chút, sợ cô ăn no. Mẹ Hổ Tử trong lòng hiểu rõ, nhưng .

Thích cô bé thì nhiều lắm, chỉ riêng Hổ Tử, chẳng lẽ ai cũng cưới Từ Mộng chắc? Cô bé xinh hiếm hoi hiểu chuyện trong khu , đám con trai ở đây ít ai thích Từ Mộng.

Thấy cả nhà Trần Hổ đều đang , Từ Mộng cúi đầu ăn một miếng khen: “Vị ngon thật đấy ạ, vẫn là hương vị ngày xưa.”

Trần Hổ càng vui hơn.

Từ Mộng vội : “ cứ nấu cho em bát bình thường là ạ.”

Mẹ Hổ Tử : “Nghe thấy , cứ thế ngại dám đến nữa đấy.”

Trần Hổ, một trai cao gần hai mét, chỉ ngô nghê vội vàng gật đầu đồng ý.

Lúc Từ Mộng thật sự đói bụng, cô ăn vài miếng mới chuyện chính với Hổ Tử: “Cháu một mối ăn với bác, bác thử ạ?”

 

Loading...