Mỹ Nhân Dưới Núi Hương Sơn - Chương 114: Đại Hôn ---
Cập nhật lúc: 2025-08-15 08:04:55
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LVWYnJ7HL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liễu Từ Ngôn chính là phụ của Liễu Phù Oánh, sinh phụ của Liễu Phù Oánh khuất.
Thật ?
Phải, Liễu Thời Uyên giở trò hãm hại nàng, nàng ở Thượng Kinh mất hết thể diện, nhà nào tử tế chịu cưới nàng, nàng mắt những nhà nghèo khó bình thường, thế nên cho một hộ gia đình giàu , ngờ phu nhân của nhà đó là dễ chọc, cuộc sống của nàng cực kỳ khó khăn.
Những chuyện , ?
Chuyện liên quan tới nàng, thể ?
Ngón tay Bùi Chu Tế nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng, lau vệt nước mắt nàng lau sạch.
Cũng coi như là báo ứng của bọn họ, nhưng sẽ là do Thẩm Tu Niên tay đó chứ?
Vừa , Bùi Chu Tế vui.
Sao thế, thấy nàng bây giờ sùng kính Thẩm Tu Niên.
Nói gì thế. Liễu Phù Oánh đánh một cái, : Ta chỉ thấy kỳ lạ, dù Hoàng thượng ban hôn cho và , nhưng cũng đến mức sốt sắng như , còn dạy dỗ Liễu gia ức h.i.ế.p .
Phải đó, thế nên nàng đinh ninh là Thẩm Tu Niên ?
Liễu Phù Oánh ghé sát , hì hì hỏi ngược : Phu quân thần thông quảng đại, cái gì cũng , thế nên chắc chắn cũng chuyện là ai, đúng ?
Chỉ nặng nề thở một .
Là mẫu . Hắn .
A? Liễu Phù Oánh thẳng , cảm thấy thể tin .
Đừng nàng là từng gả chồng, ngay cả những tiểu thư môn đăng hộ đối cũng chắc lọt mắt Bùi mẫu.
Bùi Chu Tế ôm nàng trở .
Mẫu sớm hứa với , nếu tìm nàng, năm đó cùng tương thủ ở Hương Sơn, bất kể nàng là phận gì, bà cũng sẽ tiếp nhận và tổ chức hôn lễ long trọng rước nàng cửa. Hơn nữa bà nếu nàng bầu bạn, e rằng tự buông thả bản mà còn đời nữa , mẫu chỉ nghiêm khắc nhưng là cổ hủ thông tình đạt lý.
Sao càng , càng thấy căng thẳng.
Liễu Phù Oánh rụt rụt đầu.
Mà Bùi Chu Tế mắt dịu dàng, tình ý mềm mại như tràn khỏi mắt , ấm bao bọc mang cho nàng sự an lòng.
Nàng đừng căng thẳng, mẫu vì nàng mà xử lý Liễu gia, cũng là thể hiện thành ý của bà .
Tốt.
Liễu Phù Oánh đáp bằng một nụ an tâm, nghĩ thì Bùi Chu Tế cũng tự nhiên mà trưởng thành thành một khiêm khiêm quân tử như , chắc chắn là do cha đức hạnh truyền lời dạy, cẩn thận nghiêm túc nuôi dạy mà thành.
Bùi Chu Tế như , cha chắc chắn cũng là hung hăng ngang ngược.
Thượng Kinh thành.
Thiên lao u ám, tầm mờ mịt, rõ Thẩm Tu Niên đang co ro trong góc.
Tù sai mang cơm dùng chuôi kiếm gõ cửa lao, đợi hồi lâu cũng thấy đất chút động tĩnh nào.
Ngươi ăn uống thì chịu tội chính là ngươi, tuy rằng thu sẽ vấn trảm , nhưng sống thêm một ngày dù cũng là một ngày, Thẩm gia sắp về kinh , đến lúc đó hẳn sẽ tới lao ngục thăm ngươi, ít nhất cũng gặp họ cuối.
Nói xong hồi lâu, Thẩm Tu Niên vẫn thấy động tĩnh.
Tù sai đành thôi, đưa chén cơm trong cửa lao xoay rời .
Trong bóng tối, Thẩm Tu Niên hé mắt.
Hắn vẫn còn thở, chết.
Hắn tóc tai bù xù, bộ tù phục cũng bẩn thỉu thể tả, sớm chẳng còn dáng vẻ ngọc thụ lâm phong ngày nào.
Gặp mặt… gặp nữa.
Lâu ngày , đột nhiên cất lời thì giọng khàn đặc.
Có gì mà gặp.
Liễu Phù Oánh và Bùi Chu Tế về kinh là để đại hôn vui vẻ, gặp chỉ thêm điềm gở.
Họ xe ngựa về, đường ít nhất tốn ít nhất một tháng, về Thượng Kinh cũng nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đến lúc đó chuẩn hôn sự cũng tốn chút công phu, Quốc cữu đại hôn thể sơ sài .
Tính toán ngày tháng, chắc cũng gần với ngày c.h.é.m đầu.
Nghĩ , càng thấy điềm gở.
Hắn quá nhiều chuyện sai lầm, thật dễ cuối cùng mới một chuyện coi như vẹn , thể mang đến xui xẻo cho họ để công cốc.
Không , mảnh sứ sắc nhọn nắm chặt trong tay kề bên miệng .
Giống như mảnh vỡ còn khi chén sứ rơi vỡ.
Không lớn mà cũng nhỏ, đủ để nhét miệng .
Mảnh vỡ tựa hồ nắm trong tay lâu, cạnh sắc bén mài rách cả ngón tay , khi nhét miệng còn từng giọt từng giọt m.á.u nhỏ xuống.
Tiếng nuốt nước bọt khó khăn, tiếng thở hổn hển nặng nề khiến cả gian lao ngục chìm trong đau đớn.
Hắn vẫn buông tha chính .
Ngay cả khi chết, cũng dùng cách đau đớn như để trừng phạt bản .
……
Khi Liễu Phù Oánh tin , nàng ngẩn lâu.
Cuối cùng nàng vẫn vô dụng mà rơi vài giọt lệ.
xong , cuộc sống vẫn tiếp tục.
Đời chuyến , dù đến tận cùng cũng thoát khỏi chữ tử .
Người còn sống, dù cũng sống thật .
Nàng sẽ theo di ngôn trong thư của Thẩm Tu Niên, tìm cách để và Khương Tố Tố chôn cùng .
……
Trở về Thượng Kinh, là một tháng rưỡi đó.
Đã đến Bùi phủ, cũng cung, Liễu Phù Oánh gặp cha Bùi Chu Tế và cũng gặp Hoàng hậu nương nương, tình yêu thương mà họ dành cho nàng (yêu nàng nên yêu cả những gì liên quan tới nàng) khiến Liễu Phù Oánh vạn phần an tâm.
nàng , đây đều là kết quả của sự cố gắng phía của Bùi Chu Tế.
Bùi Chu Tế nàng chịu ủy khuất.
Đại hôn là ba tháng .
Sáng sớm, phủ bắt đầu bận rộn ngớt.
Liễu Phù Oánh thử màu son môi hôm nay, gương đồng dù mờ cũng che vẻ tươi tắn của đôi môi son đỏ thắm.
Kim Lê, ngươi đây.
Liễu Phù Oánh kéo Kim Lê từ phía , đó nắm lấy đôi tay nàng.
Kết quả thi mùa thu , Lục Bất Du cũng đề danh bảng vàng, chẳng cũng nên chuẩn hôn sự của hai ngươi ?
Lục Bất Du là một thư sinh, cũng là Kim Lê quen ở Vận Nam.
Hai họ sớm tình cảm với , nhưng Lục Bất Du tự ti tay trắng dám hứa hẹn với Kim Lê, mà nay đỗ Bảng nhãn nhị giáp, cuối cùng cũng là công danh trong .
Tiểu thư, hôm nay là ngày đại hôn của , nhắc chuyện của gì.
Kim Lê hổ, rút tay về nhặt lược bàn tiếp tục chải tóc cho Liễu Phù Oánh.
Trong gương đồng, Liễu Phù Oánh nở nụ rạng rỡ.
Nàng cuối cùng cũng thực hiện mong ước năm xưa, để Kim Lê gả cho một nhà , mua cho nàng một tòa trạch viện lớn, để nàng nửa đời yên .
Kim Lê theo nàng , mày mắt cong cong : Ta cũng vui, tiểu thư cuối cùng cũng gả đúng .
Phải đó.
Bùi Chu Tế chính là phu quân đáng giá nhất, nhất đời .
Hôn sự long trọng, thu hút nửa thành tới vây xem mừng lễ, riêng tiền hỉ cũng rải bao nhiêu.
Kiệu hoa khi chiếu kiệu trừ tà, khởi hành từ Quốc Trượng phủ.
Đến Thẩm gia, trận thế chặn cửa cũng náo nhiệt.
Sau đó là tân nương thượng đầu khai diện đổi dung mạo và kiểu tóc, hàm ý đón chào cuộc sống mới.
Đợi đến khi tân nương khỏi nhà và rước về nhà chồng, chính là lễ bái đường.
Tiếp đến là yến tiệc chiêu đãi khách.
Liễu Phù Oánh lặng lẽ ở trong động phòng, chờ Bùi Chu Tế đến vén khăn che đầu cho nàng.
Tính , đây là thứ hai nàng và Bùi Chu Tế cử hành hôn lễ.
Tâm cảnh khác biệt, cảm giác căng thẳng cũng vô cớ giày vò nàng suốt cả ngày.
Ngồi đến đau lưng mỏi óc, Bùi Chu Tế cuối cùng cũng đến .
Theo tục lệ, ngày thành hôn ba ngày gặp mặt, thế nhưng mấy ngày gặp, nàng mà cũng thấy nhớ lạ thường.
Nàng thể cảm nhận Bùi Chu Tế chậm rãi đến mặt nàng, thế mà nàng nín thở chờ đợi hồi lâu, Bùi Chu Tế vẫn chần chừ vén khăn che đầu nàng.
Nàng khỏi càng thêm căng thẳng.
Lại đợi thêm một lát vẫn thấy động tĩnh, đang định lên tiếng hỏi, Bùi Chu Tế đột nhiên bế nàng lên và cứ thế bế nàng rời khỏi động phòng.
Phu quân.
Liễu Phù Oánh trong lòng như đánh trống, gì.
Chúng ?
Bùi Chu Tế vỗ về, nhẹ giọng đáp nàng: Lát nữa nàng sẽ .
Đi một mạch khỏi Bùi phủ, Bùi Chu Tế bế nàng lên một chiếc xe ngựa, vững , nàng vội vàng giật khăn che đầu nhưng Bùi Chu Tế ngăn .
Làm gì, vén khăn che đầu là việc của phu quân, tới động phòng hãy vén, đừng vội.
Tới động phòng?
Trong chớp mắt, Liễu Phù Oánh dường như đoán đưa nàng .
Xe ngựa nhanh liền chậm rãi khởi hành, xuyên qua phố dài dòng tấp nập, một mạch khỏi cổng thành, rẽ đường núi theo con đường đất quanh co thẳng lên.
Chắc chắn là Hương Sơn .
Liễu Phù Du khăn che mặt lén , vui vẻ vì Bùi Chu Tế đổi tấm lòng ban đầu.
Đến nơi, Bùi Chu Tế ôm Liễu Phù Du xuống xe ngựa, cuối cùng trong tiếng tim đập thình thịch của nàng mà bước trong nhà. Cảm giác quen thuộc dù từng tận mắt thấy cũng tràn ngập khắp nàng, khiến nàng kìm nổi hết da gà.
A Huỳnh.
Giọng dịu dàng của Bùi Chu Tế gọi về tâm trí đang chút xao động của nàng.
Ta cuối cùng... cuối cùng trở thành phu quân thật sự của nàng.
Sau đó, chiếc khăn che mặt màu đỏ từ từ vén lên. Dưới ánh nến lờ mờ, duy chỉ đôi mắt của Bùi Chu Tế vẫn sáng ngời như thuở ban đầu.
Từng đợt xao xuyến dâng lên trong lòng Liễu Phù Du.
Căn phòng quen thuộc, căn nhà trúc quen thuộc, cảm xúc mãnh liệt hơn nhiều so với khi nàng thấy căn nhà trúc đó ở Dũng Nam.
Trong nhà thắp nến hỷ, giấy dán cửa sổ cũng dán nhiều, khắp nơi treo màu đỏ trông vui vẻ.
Lần , chăn hỷ cũng .
Đây mới là hỷ phòng thật sự, động phòng thật sự.
Phu quân.
24_Liễu Phù Du mắt đỏ hoe, vươn tay ôm lấy eo Bùi Chu Tế. Vì là đêm đại hỷ, nên nàng cố kìm nén xung động rơi lệ.
Phu quân, ...
Vừa mới mở lời, cánh cửa phòng đột nhiên đẩy tung, hai cục củ cải nhỏ xông .
Bùi Hy Niệm và Bùi Hy Uẩn cũng đến!
Cha, nương!
Hai đứa trẻ cũng mặc y phục hỷ sự khắp , vui vẻ chạy ùa cửa, xáo trộn sự ấm áp dâng lên trong lòng Liễu Phù Du.
Sao chúng đến đây? Liễu Phù Du hỏi.
Bùi Chu Tế hai đứa trẻ, đáp lời Liễu Phù Du thêm: Ta định ở Hương Sơn thêm vài ngày, nên đưa chúng đến đây.
mà...
Liễu Phù Du chút oán trách trừng mắt Bùi Chu Tế. Nàng vốn là một kẻ háo sắc, , con cái lúc nào cũng thể đưa đến, cớ gì đến quấy rầy đêm động phòng hoa chúc của nàng tối nay.
Nàng dậy, mỗi tay nắm một đứa, kéo hai đứa trẻ khỏi cửa.
Thấy căn nhà phía , hai đứa ngoan ngoãn ở đó đừng lung tung, quở trách các con lúc vui vẻ nhất, hiểu ?
Hai đứa trẻ đồng loạt gật đầu, tỏ ý hiểu.
Đi .
Phía v.ú nuôi trông nom, chắc hẳn đêm đến bọn trẻ cũng chạy loạn lạc mất.
Đợi Liễu Phù Du đóng cửa cài then chuẩn , lưng nàng đột nhiên va một lồng n.g.ự.c rắn chắc.
A Huỳnh.
Giọng Bùi Chu Tế chút xúc động.
Đêm nay, sẽ khuyên nàng tiết chế, nàng thế nào thì cứ thế đó, ?
Trong lúc , thở của từ từ lướt đến cổ Liễu Phù Du.
Chỉ một thở nhẹ nhàng, lập tức khơi dậy ngọn lửa nóng bỏng ẩn chứa trong lòng Liễu Phù Du. Nàng áp sát lồng n.g.ự.c Bùi Chu Tế, khẽ đáp một chữ.
Được.
Rất nhanh, xiêm y rơi xuống đất.
Liễu Phù Du bế lên giường trúc. Cửa sổ rộng mở phía giường thổi từng đợt gió nhẹ, vầng trăng trong mây ẩn hiện, dám ló đầu quấy rầy cảnh xuân tràn ngập căn phòng.
Những con đom đóm của mùa hạ năm đó luân phiên ngừng, đến.
Đom đóm thích trú ngụ ở nơi cỏ cây tươi và ẩm ướt.
Tô Nguyệt Huỳnh của năm đó rời về, cuối cùng cũng tìm thấy nơi thích hợp nhất để nàng trú ngụ.
Đó chính là bên cạnh Bùi Chu Tế.
【Toàn thư 】
Ngoại truyện: Con cháu đầy đàn
Đã hơn nửa tháng , vẫn về.
Tiếng than vãn ngừng vang lên từ phủ Quốc trượng.
Bùi mẫu Lục Dung Tuyết trong phòng, thỉnh thoảng dừng bước nam nhân đang nhàn nhã uống , Bùi Thù.
Nàng nén một , như thể giây phút sẽ mắng chửi.
Nàng sốt ruột thì ích gì. Bùi phụ lên tiếng , ngửi hương tiếp: Đâu là về nữa, khó khăn lắm mới vài ngày thư thái, cứ để bọn chúng .
Bùi mẫu dậm chân mạnh, sải bước lớn xông đến mặt Bùi phụ.
Hai đứa chúng nó về thì tùy, nhưng hai đứa cháu trai cháu gái của non nớt như , trong núi lớn thì gì ? Toàn rắn rết sâu bọ, nhỡ cắn thì đau đớn bao. Bùi Chu Tế cũng là kẻ chừng mực, sai giục mấy mà vẫn chịu đưa chúng về cho .
Bùi phụ liếc nàng, lắc đầu đáp lời.
Trong thành bao điều và phồn hoa, bao món ăn và trò chơi mà bọn trẻ từng trải nghiệm. Ta còn dẫn chúng chơi thỏa thích. Lần hai đứa bảo thích bánh ngọt của Ngọc Thực Cục, ngày nào cũng mua, nhưng đợi đến khi đưa lên núi thì bánh nguội lạnh mất ngon , thật là... tức c.h.ế.t .
Bùi mẫu phất tay áo đối diện Bùi phụ, thấy vẫn dáng vẻ nóng lạnh, càng thêm tức giận, một tay giật lấy chén trong tay , hất nước xuống đất.
Nàng gì ?
Bùi phụ chỉ thấy uất ức, kẻ khiến nàng giận là Bùi Chu Tế chứ , cớ gì trút giận lên . tính khí của phu nhân là ăn mềm ăn cứng, nếu cùng cãi , nàng nhất định sẽ cho trời long đất lở.
Chàng còn mặt mũi đây uống !
Bùi mẫu đặt mạnh chén rỗng xuống bàn, như thể vỡ nát nó.
Chàng mau sai đón hai đứa cháu ngoan của về đây, nếu thì hãy cút khỏi nhà đừng bao giờ trở về nữa, rõ !
Bùi phụ bất đắc dĩ thở một dài.
A Chu thể nhận con cái dễ dàng, cứ để bọn chúng ở riêng với nhiều hơn thì chứ, tình cảm cha con cũng cần vun đắp tử tế.
Một tiếng rầm , Bùi mẫu đập bàn dậy.
Ta dễ dàng ư? Giọng nàng cao vút như tung cả mái nhà.
Ai mà chẳng mấy năm gặp, lẽ nào ngày ngày Niệm Niệm và A Uẩn lớn lên ? Hắn cần vun đắp tình cha con, chẳng lẽ cần bồi dưỡng tình bà cháu ?
Nàng, nàng là...
Chàng gì mà , Bùi Thù cho , nếu hôm nay ...
Phu nhân, Đại phu nhân, về ạ. Vú nuôi cận của Bùi mẫu lớn tiếng gọi ở cửa, trong lời mang theo vẻ vui mừng khiến mắt Bùi mẫu sáng lên, Các tiểu chủ cuối cùng cũng về ạ.
Ngay đó, tiếng trẻ nhỏ vui vẻ vang lên theo.
Bùi mẫu lập tức nở nụ , tốc độ đổi sắc mặt khiến Bùi phụ ngỡ ngàng.
Cuối cùng cũng về .
Bùi mẫu ngoài cửa, bước chân nhẹ nhàng như thể đổi thành khác so với lúc nãy. Nàng đưa tay chỉnh tóc sửa sang vạt áo, khóe miệng tươi rói như vểnh lên tận trời nhưng khi gần đến cửa đột nhiên thu , hắng giọng, vẫn giữ vẻ đoan trang.
Chỉ là vẻ uy nghiêm giả tạo , khi thấy hai đứa trẻ đang tươi chạy đến trong sân, vẫn kìm xuất hiện vài vết nứt, sắp nhịn nữa.
Tổ mẫu!
Tổ mẫu!
Hai đứa trẻ cất bước chân ngắn, chạy nhanh.
Lo lắng bọn trẻ chạy nhanh sẽ ngã, Bùi mẫu cũng vô thức tăng tốc bước chân, vội vàng tiến đến đón. Dù giả vờ uy nghiêm đến mấy, bản năng vẫn khiến nàng khuỵu gối ôm hai đứa trẻ đang chạy đến lòng.
Tổ mẫu, Niệm Niệm nhớ ạ.
Bùi Hy Niệm ôm cổ Bùi mẫu, áp má lên má , dùng tất cả nhiệt tình để bày tỏ sự thiết. Nhẹ nhàng buông , thật mạnh đặt một nụ hôn lên má Bùi mẫu.
Khoảnh khắc , Bùi mẫu vứt bỏ ngụy trang, thể giấu nụ nữa.
Tổ mẫu, nhớ Niệm Niệm ạ?
Bùi mẫu nhẹ véo má nàng, dùng giọng dịu dàng ít thấy đáp lời: Nhớ, Niệm Niệm là đứa trẻ ngoan nhất, đáng yêu nhất, tổ mẫu thể nhớ chứ.
Bùi Hy Niệm vui vẻ vỗ tay, hôn hôn lên má bên của Bùi mẫu.
Còn Bùi Hy Uẩn, vẻ kín đáo hơn một chút.
Đệ quá gần cũng quá xa bên cạnh, ngoan ngoãn đợi hai chuyện xong.
Bùi mẫu tuy đang ôm Hy Niệm nhưng cũng quên . Tuy nhiên, nàng vốn dĩ luôn thương con gái hơn, ngay cả đối với con trai con gái ruột của cũng . Ví dụ như đối xử với Bùi Chu Tế, nàng luôn nghiêm khắc hơn. Nam nhi sống giữa trời đất luôn gánh vác nhiều hơn, quá mức nuông chiều sợ rằng sẽ khiến đánh mất trách nhiệm.
chuyện dạy dỗ con cái rốt cuộc vẫn là việc của cha chúng. Cách một thế hệ, nhiều việc thể can thiệp, nên nàng cũng cần quá nghiêm khắc với A Uẩn.
Hơn nữa, xét theo thời gian chúng ở Thượng Kinh khi trở về, lời và hành vi của A Uẩn đều xuất sắc mặt, chắc hẳn cũng là do Liễu Phù Du dạy dỗ .
A Uẩn, đây.
Thấy nàng vẫy tay, Hy Uẩn mới từ từ bước đến hành lễ với nàng, quy củ : Tôn nhi bái kiến tổ mẫu.
Ngoan, mau để tổ mẫu xem nào.
Nàng nãy chú ý thấy, hai đứa trẻ chạy đến toát mồ hôi đầy đầu.
Tổ mẫu, cha và nương ở Hương Sơn thêm một thời gian nữa, hình như còn xây thêm nhà trúc và đào ao cá. Cha dặn tôn nhi nhắn với tổ phụ tổ mẫu là cần lo lắng.
Được, tổ mẫu .
Bùi mẫu nheo mắt , trong lòng nghĩ đứa tiểu tử thúi Bùi Chu Tế gì mà đáng để lo lắng, chỉ cần đưa hai đứa trẻ về là đủ để nàng tạ ơn trời đất .
Tổ mẫu.
Hy Uẩn từ trong lòng lấy một con chuồn chuồn tre, hai tay dâng lên đưa cho Bùi mẫu.
Đây là chuồn chuồn tre cha dạy tôn nhi đan, tôn nhi mang về con đan nhất, đặc biệt tặng cho tổ mẫu.
Bùi mẫu kinh ngạc đón lấy, nàng thậm chí dám dùng sức sợ hỏng.
Ánh mắt liếc nhẹ về phía cửa phòng phía , trong lòng dâng lên vài phần đắc ý. Cho cái lão già nhớ con nhớ cháu, giờ thì , cháu ngoan chỉ tặng chuồn chuồn tre cho nàng chứ phần của lão già .
Đây là món quà nhất tổ mẫu nhận trong năm nay, A Uẩn thật là một đứa trẻ ngoan. Tổ mẫu sẽ cẩn thận đóng khung chuồn chuồn tre treo trong phòng ngủ, nhất định phụ tấm lòng của A Uẩn.
Nàng cảm khái thở dài một tiếng, cẩn thận cất con chuồn chuồn tre lòng.
Ngay đó, nàng dậy dặn dò bên đun nước nóng cho hai đứa trẻ tắm rửa. Trời thu, quần áo mặc cũng nhiều, mồ hôi dính chắc chắn thoải mái, gió lạnh thổi qua, bọn trẻ nhất định sẽ đổ bệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-duoi-nui-huong-son/chuong-114-dai-hon.html.]
Hôm nay tổ mẫu tâm trạng , đích xuống bếp món các cháu yêu thích ?
Dạ , tuyệt vời quá, tổ mẫu thật bụng.
Hy Niệm vỗ tay mà mặt mày tươi rói như mật.
Hy Uẩn vẫn giữ vẻ điềm đạm, trịnh trọng cảm ơn Bùi mẫu.
Bùi phụ bước đúng lúc thấy cảnh tượng . Hắn nên giận nên ghen tị, thành hôn mấy chục năm, phu nhân vẫn từng xuống bếp món nào cho mấy .
bóng dáng bọn trẻ đưa tắm, cũng nở nụ đầy mặt.
Khi đầu , thấy phu nhân trừng mắt một cái thật mạnh, mà khiến nụ mặt càng thêm tươi rói, trong nụ còn lẫn cả sự cưng chiều mấy năm đổi.
Sau , Bùi mẫu đang bếp thì Hy Uẩn thật cũng mang về cho Bùi phụ một món đồ đan bằng tre, nhưng chuồn chuồn tre mà là châu chấu tre.
Nàng lập tức cảm thấy phục, eo còn đang quấn tạp dề cũng thèm để ý, tức giận đùng đùng về phòng đánh một trận với Bùi phụ, cướp bằng con châu chấu tre đó về.
Chàng cả ngày chỉ uống trêu chim, cũng xứng ư?
Bùi mẫu thích thú con châu chấu tre trong tay, mãi đủ.
Thế nhưng Bùi phụ thật sự đánh nàng, giật đồ cũng thấy nổi giận, trái còn dáng vẻ tươi rạng rỡ.
Tổ phụ tổ mẫu!
Ngoài cửa vang lên tiếng gọi của trẻ nhỏ, là hai đứa trẻ tắm xong trở về.
Bùi mẫu bước cửa, khuỵu gối xuống đón.
Bùi phụ trong phòng một nữa nâng chén nhấp một ngụm. Không đủ nhiệt tình, chính vì việc giờ đây an , mới dám buông lỏng. Vẻ điềm nhiên chính là biểu hiện hạnh phúc nhất của .
Thật bao.
Hạnh phúc con cháu đầy đàn thế , vạn lượng vàng cũng khó đổi.
Chỉ mong những năm tháng còn đều như .
Ngoại truyện: Hẹn ước trọn đời
Lại một mùa hạ nữa.
Nắng nóng bao trùm cả ngọn Hương Sơn. Lúc nóng nhất, hồ nước phía nhà trúc cũng cạn vài phần.
Thời điểm mát mẻ nhất trong ngày chính là khi màn đêm tan , để lộ ánh bình minh. Cái nóng chìm đắm suốt một đêm, giờ phút đang mát mẻ.
Gió nhẹ thổi cửa sổ, khẽ khàng lướt qua gò má Bùi Chu Tế.
Hắn lay động hàng mi, từ trong giấc ngủ từ từ tỉnh .
Bóng tre ngoài cửa sổ nhẹ nhàng lay động theo gió, tiếng xào xạc yên bình khiến vô cùng thư thái.
Đêm qua, Liễu Phù Du chê bên trong chật nóng, nên nửa đêm lật từ sang, nhất định ngủ ở phía ngoài.
Tỉnh táo hơn một chút, nghiêng đầu.
Không ngờ, tấm đệm trống ở phía ngoài chợt khiến giật , xua tan nốt chút buồn ngủ còn sót . Hắn lập tức dậy, quét mắt một vòng trong phòng nhưng thấy bóng .
Ngày thường nàng thích ngủ nướng chịu dậy, hôm nay thật lạ, trời còn sáng hẳn.
Bùi Chu Tế xuống giường, mở cửa trong sân. Nhìn căn nhà, vẫn thấy nửa bóng .
A Huỳnh?
Hắn vòng qua vài luống hoa trong sân, đến căn nhà trúc đối diện mới xây mùa thu năm ngoái.
Trong nhà hai chiếc giường nhỏ, là chỗ ngủ của Hy Niệm và Hy Uẩn.
Thế nhưng trong căn nhà cũng thấy bóng dáng nàng.
Hai đứa trẻ mấy hôm về Thượng Kinh , nghĩ là Liễu Phù Du việc gì cũng sẽ đây.
Hắn lui khỏi cửa đến căn nhà lớn phía .
Vẫn là hai gian cách biệt . Phía là nhà bếp để nấu cơm đun nước, nửa gian phía ngăn bằng cửa phòng thành phòng tắm, bình thường thể tắm rửa ở đây.
Bố cục tuy vẫn như gì đổi, nhưng đồ đạc bàn ghế trong nhà đổi nhiều. Chậu cây cảnh quý giá đặt khá nhiều, đều do Liễu Phù Du đích chọn lựa. Rèm châu, màn lụa cũng thiếu, ngay cả phòng tắm nhỏ cũng bài trí vô cùng tình tứ.
, trong bếp phòng tắm vẫn thấy bóng dáng Liễu Phù Du.
Bùi Chu Tế vòng đến bên hồ. Phía , gần rừng trúc nhỏ là một ao cá khai phá riêng từ năm ngoái, bên trong nuôi đủ loại cá lớn nhỏ khác .
Ngày thường, hai đứa trẻ thích nhất là xổm bên ao chơi đùa.
Hôm nay, chỉ căn nhà trúc , hình như cả ngọn Hương Sơn đều yên tĩnh đến mức chỉ còn một .
Ở bãi đom đóm ngoài hồ dựng một chiếc xích đu mái che. Hắn nghĩ Liễu Phù Du lẽ đến đó. Dù trong lòng thắc mắc lúc ban đêm thể thấy cảnh đom đóm bay lượn khắp trời, nhưng vẫn xuống nước tìm kiếm.
Bơi khỏi hồ, đến bãi đom đóm.
Chiếc xích đu bất động giống như từng đến. Sự tĩnh mịch thế càng khiến lòng Bùi Chu Tế thêm bồn chồn lo lắng.
Từ đại hôn năm ngoái đến nay, từng xa cách Liễu Phù Du dù chỉ một ngày.
Hôm nay cớ gì ...
Chẳng lẽ, nàng lén bỏ ?
Khi về nhà trúc, trong sân vẫn trống trải như .
Hắn ngừng tự khuyên nhủ nên nghi ngờ quá mức. Trước nàng là bất đắc dĩ, bây giờ thì khác , nàng lý do gì để biến mất một tiếng động.
Chỉ là đợi mãi đến giữa trưa, cổng núi vẫn yên tĩnh.
Hắn thể yên nữa, mở hàng rào tre bước , xa vang lên tiếng xe ngựa đến gần.
Rất nhanh, xe ngựa chở đến cửa.
Chưa kịp dừng hẳn, rèm xe vén lên, lộ khuôn mặt của Liễu Phù Du.
Phu quân.
Nhìn thấy Bùi Chu Tế ở cửa, nàng vui mừng với .
Thế nhưng, Bùi Chu Tế thể nổi.
Đợi xe ngựa dừng hẳn, Liễu Phù Du xách theo đủ thứ lớn nhỏ về phía , nhưng đầu sải bước trong nhà, tỏ vẻ chút tức giận.
Liễu Phù Du dừng một chút, bĩu môi thầm nhủ .
Vội vàng nhà, nàng mặt mày nịnh nọt từ từ tiến đến gần Bùi Chu Tế đang giường.
Phu quân. Nàng đặt đồ xuống, sang một bên vịn lấy cánh tay , Thật xin , nên chào hỏi xuống núi, khiến lo lắng .
Bùi Chu Tế đầu nàng, tuy mở miệng, nhưng ánh mắt như thể mắng nàng một trận.
Nàng rõ ràng sẽ lo lắng, nhưng vẫn cứ .
Phu quân, là do đêm qua nóng ngủ nên tạm thời quyết định sáng nay sẽ xuống núi. Sáng sớm tỉnh lúc vẫn còn đang ngủ, cũng nỡ đánh thức , nghĩ rằng dù thì giữa trưa cũng sẽ trở về.
Nàng lay lay cổ tay Bùi Chu Tế, nũng với .
Ngoài xe ngựa còn cả bình đá đấy, lát nữa đặt trong nhà, tối ngủ sẽ sợ nóng nữa. Chẳng chỉ hai chúng ở núi thôi , nếu hầu hạ bên cạnh thì cứ sai bọn họ xuống núi mua là , cần tự .
Bùi Chu Tế vẫn lời nào.
Ta đặc biệt chọn giờ đó để xuống núi đấy, lúc đó trời đang mát mẻ, nếu thì đường sợ là nóng c.h.ế.t mất.
Nàng áp sát Bùi Chu Tế, nhất định dính chặt lấy .
Phu quân, bữa sáng chỉ đơn giản ăn vài miếng bánh ngọt, bữa trưa cũng ăn, đang đói bụng đây.
Nàng kéo tay Bùi Chu Tế đặt lên bụng , nũng nịu : Chàng , bụng còn đang kêu ầm ĩ đây.
Bùi Chu Tế rũ mắt xuống, thấy ngón trỏ trái và của nàng đều quấn băng gạc.
Vừa định hỏi, Liễu Phù Du rụt tay về .
Không , lúc mua đồ ở cửa hàng cẩn thận va tay rách da một chút. Đừng chuyện nữa, mang theo đồ ăn ngon về đây .
Nàng dậy, đến một bên khác lấy bọc đồ định mở .
Bùi Chu Tế tuy oán giận nhưng cũng xót xa vì nàng thương, liền nhận lấy bọc đồ trong tay nàng, cẩn thận mở hết thứ bên trong , bày từng món lên bàn.
Phu quân.
Liễu Phù Du từ phía ôm lấy .
Chàng đừng giận nữa, sẽ thế nữa.
Ta giận. Bùi Chu Tế cuối cùng cũng mở lời.
Hắn chỉ là lo lắng, sợ hãi, sợ Liễu Phù Du biến mất khỏi thế giới của như nhiều năm .
Chỉ chậm rãi thở một , thầm nghĩ thôi , đều là của .
Giữa phu thê kỵ nhất là nghi ngờ, nên tin tưởng nàng.
Sau đó kéo Liễu Phù Du xuống, với nàng đồ ăn đang hâm nóng trong bếp phía . Lập tức cửa, khi bưng đồ ăn trở về, đích đút nàng ăn, dù nàng thương ở tay trái cũng cản trở niềm vui của .
Gà Mái Leo Núi
Liễu Phù Du tít mắt, tha thứ cho nàng.
Có lẽ ngay khi nãy mở gói đồ thấy một bọc giấy dầu nửa gói mì trường thọ, còn giận nữa .
Hôm nay, là sinh thần của Bùi Chu Tế.
Mấy ngày phủ Quốc Trượng sai đến hỏi, hỏi Bùi Chu Tế định liệu tổ chức tiệc sinh thần thế nào.
Bùi Chu Tế từ chối, chỉ mong cùng Liễu Phù Du hai riêng tư trải qua.
Đến đêm, Liễu Phù Du cho gói mì trường thọ nồi, cũng cho phép Bùi Chu Tế giúp đỡ, đẩy khỏi bếp cho .
Khi nàng bưng bát mì nóng hổi , Bùi Chu Tế đang bàn đá trong vườn hoa giữa sân.
Ánh mắt dịu dàng của tựa như tan chảy.
Chàng nếm thử .
Đặt xuống xong, Liễu Phù Du đưa đôi đũa qua.
Chàng thấy bàn tay nàng quấn băng gạc, ánh mắt lộ vẻ lo lắng nhưng hỏi nhiều, sợ nàng sẽ thấy mất hứng.
Nhận lấy đôi đũa gắp mì trường thọ, cắn một miếng nếm vị ngọt.
Liễu Phù Du hề cho đường, lẽ là vị ngọt từ trong tim thấm lan đến đầu lưỡi, nên mới cảm thấy ngọt ngào.
Vừa định uống một ngụm canh, bỗng cảm thấy búi tóc đầu động đậy.
Chiếc trâm cài tóc cũ Liễu Phù Du rút , đó một chiếc mới cắm .
Chàng ngẩng đầu sờ thử, cảm giác như ngọc.
Chợt nhiên, dường như hiểu điều gì, khi chuẩn đầu , Liễu Phù Du từ phía ôm lấy , tựa vai và đặt một nụ hôn lên má .
Bùi Chu Tế kéo bàn tay đang đặt vai , ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay đang quấn băng gạc của nàng.
Ta từ miệng Khổng Đô Úy nàng tay nhặt chiếc trâm gỗ trong than củi, lòng vẫn luôn cảm thấy áy náy. Nàng cứ ngỡ đó là do tự tay khắc, nhưng thực … nghĩ, nhất định tự tay khắc cho nàng một chiếc trâm Lưu Huỳnh.
Đau ? Bùi Chu Tế hỏi nàng.
Không đau, thực từ khi về Thượng Kinh vẫn luôn lén lút học khắc trâm, chỉ là sợ phát hiện nên nhiều cơ hội, tháng mới cuối cùng khắc xong một chiếc trâm sư phụ khen ngợi. Chiếc trâm Lưu Huỳnh bạch ngọc hôm nay chỉ còn phần thiện cuối cùng, nhưng trong lòng lo lắng sợ xong giờ Ngọ, nên vì sốt ruột mới thương tay, .
Chuyện hà tất lén lút như ?
Ta tặng một bất ngờ mà.
Nàng dán sát Bùi Chu Tế hơn, chuyện như thì thầm, dùng hết giọng điệu mật.
Phu quân, mỗi năm sinh thần, đều sẽ tặng một chiếc trâm Lưu Huỳnh do tự tay khắc, dù bảy tám mươi , cũng vẫn cho .
Nàng ngây ngô , cũng Bùi Chu Tế cong môi theo.
Được, sẽ luôn mong chờ.
Đom đóm đêm hè lượn quanh bụi hoa, mang theo hương thơm bay qua mắt hai , khi cánh vỗ, vô đốm sáng nhấp nháy như thể đang chứng kiến.
Chứng kiến lời hẹn ước trọn đời của hai .
--- Ngoại truyện ---
Cảm ơn dạy cách yêu.
Ngày trừ tịch, Hoàng hậu sai mời phủ Quốc Trượng cung dự tiệc.
Sau giờ Ngọ, Bùi mẫu dẫn hai đứa trẻ cung .
Hi Niên và Hi Uẩn hai đứa trẻ ăn vận rực rỡ, như búp bê tranh Tết, liền khiến yêu mến, hồng hồng trắng trắng ai cũng nhẹ nhàng véo má một cái.
Lại đây, mau đây để xem nào. Hoàng hậu Bùi Ngu đang ghế vẫy tay gọi hai đứa trẻ.
Bùi mẫu nhẹ nhàng vỗ vai hai đứa, bọn trẻ lúc mới chạy tới.
Hoàng hậu cô mẫu. Hi Niên chạy nhanh hơn, lao vòng tay Hoàng hậu như thể ôm chầm lấy.
Hoàng hậu đến híp cả mắt, nàng ghen tị nhất là Bùi Chu Tế một cô con gái đáng yêu, xinh xắn đến . Lần đầu gặp Niên Niên, dáng vẻ đáng yêu đó khiến nàng nỡ rời mắt, trời tối mà vẫn chần chừ chịu cho đứa trẻ khỏi cung.
Vốn dĩ, nàng cũng nên một cô con gái.
Nếu cô con gái đó còn sống, tuổi tác giờ đây cũng chẳng kém Niên Niên là bao.
Bái kiến Hoàng hậu nương nương. Hi Uẩn luôn là đứa bé điềm đạm, đoan trang nhất.
Hoàng hậu vẫy tay, bảo Hi Uẩn gần nàng thêm chút nữa.
Hi Uẩn ngoan ngoãn gần, dù biểu hiện điềm đạm, nhưng suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ ba bốn tuổi, sự khát khao trong ánh mắt thể che giấu như lớn , đối với yêu thích và gần gũi, cũng sẽ lộ vẻ mong chờ.
A Uẩn, con là đứa trẻ ngoan nhất, từ nhỏ khiến yên tâm như phụ con .
Nghe Hoàng hậu khen ngợi như , Hi Niên liền học theo dáng vẻ của ca ca mà nữa hướng Hoàng hậu hành lễ, Cháu gái Hi Niên bái kiến Hoàng hậu nương nương.
Thấy nàng như , Hoàng hậu và Bùi mẫu đều chọc .
Con khỉ con của ngươi quen thói bắt chước đấy.
Hoàng hậu cưng chiều chấm nhẹ chóp mũi hồng ngọc của nàng, nàng ngẩng mặt thêm: Mẫu , Hoàng hậu cô mẫu là nữ tử tôn quý nhất đời , dặn dò chúng kính yêu đặc biệt, hồ đồ lỗ mãng.
Nghe , Hoàng hậu đưa mắt Bùi mẫu, hai chạm ánh mắt .
Thu ánh mắt , nàng hỏi Hi Niên: Vậy mẫu con còn gì với con nữa ?
Mẫu còn Hoàng hậu cô mẫu cũng là nữ tử nhất đời , bảo kén ăn, nếu lớn lên sẽ thể xinh như Hoàng hậu cô mẫu, còn bảo học nhiều thơ từ, nhiều sách nhiều chữ, tương lai thể khí chất như Hoàng hậu cô mẫu.
Nghe xong những lời , Hoàng hậu tươi rạng rỡ.
Chỉ câu của Hi Niên thì luôn cảm thấy chút xa lạ, còn tưởng Liễu Phù Du cho con trẻ gần gũi với nàng, nhưng những lời đó thể chứng minh là nàng nghĩ quá nhiều, lẽ của Hi Niên chỉ đơn thuần sợ con trẻ sai lời nào đó sẽ gây họa mà thôi.
Con ... Mẫu con sai, nữ tử tu dưỡng tính từ trong ngoài mới thể trở thành một nữ tử thật sự xinh . Nhìn ca ca con mà xem, ca ca con nhỏ tuổi như phong thái quân tử đĩnh đạc, nhất định sẽ trưởng thành thành một hảo nam nhi rạng rỡ nhất chốn Thượng Kinh .
Hi Niên ghen tị cũng đố kỵ ca ca khen, trái còn khoác tay ca ca.
Ca ca của chính là ca ca nhất thế gian, ca ca nhất định sẽ cao lớn tuấn mỹ, giống như phụ .
Bùi mẫu bật thành tiếng, cũng khiến Hoàng hậu che miệng khẽ.
Lúc , Thái tử Triệu Cẩm Thần bước điện thỉnh an, cũng như một tiểu đại nhân, mới mười tuổi mà dường như là một lớn để lộ dấu vết, khiến khác thể thấu.
Bùi Hi Uẩn lén lút đặt ánh mắt lên , cũng giống như , giấu niềm vui nỗi buồn của .
Nói mấy câu xong, Thái tử lấy lý do quấy rầy Hoàng hậu tiếp khách mà rời .
Khi xoay , lén lút trao đổi ánh mắt với Hi Uẩn.
A Uẩn. Hoàng hậu lên tiếng, sang Hi Uẩn : Con cùng biểu ca Thái tử , chúng ở đây chuyện riêng tư giữa các nữ tử, sợ con ở sẽ tự nhiên.
Bùi Hi Uẩn che giấu vẻ vui mừng, cung kính hành lễ với Hoàng hậu.
Dạ, Hi Uẩn tuân mệnh.
Nói xong, liền xoay đuổi theo bước chân Thái tử khỏi cửa.
Thái tử phía hề chậm bước, mãi cho đến khi khỏi cửa điện cũng đầu , cho đến khi trong điện phụ để nghỉ ngơi, đợi cung nhân đều lui xuống, lúc mới kéo tay Hi Uẩn chạy trong.
Lần ngươi hơn một tháng cung , vẫn đợi ngươi kể nốt câu chuyện xong đó, tên đồ tể ở phía Đông thành thế nào ?
…
Trước khi mặt trời lặn, Liễu Phù Du mới cùng Bùi Chu Tế xong việc bên ngoài mà cung.
Bùi mẫu dẫn hai đứa trẻ dạo Ngự Hoa Viên, Ngự Hoa Viên mùa đông cũng một vẻ thú vị riêng.
Hoàng hậu rời , đặc biệt chờ đợi vợ chồng Liễu Phù Du đến bái kiến. Liễu Phù Du là trong lòng Bùi Chu Tế, nàng để khác cảm thấy xem trọng Liễu Phù Du.
Mau dậy, miễn lễ .
Hoàng hậu đỡ Liễu Phù Du đang định hành đại lễ dậy, kéo nàng xuống bên cạnh .
Gần đây mệt ? Ta thấy sắc mặt nàng lắm. Gần đây mẫu cũng dần giao sản nghiệp Bùi gia cho nàng quản lý , mà nàng còn quản lý gia sản bên Thẩm gia nữa, chắc hẳn cũng vất vả lắm, nhưng một việc cứ giao cho đáng tin cậy là , cần việc gì cũng tự tay , bảo trọng thể của mới là quan trọng nhất.
Nói xong, Hoàng hậu liếc Bùi Chu Tế một cái, dường như đang cũng nên san sẻ một phần cho Liễu Phù Du.
Hoàng hậu nương nương đúng, lẽ là cuối năm việc cần bận rộn đặc biệt nhiều, nên mới nghỉ ngơi . Làm nương nương bận tâm , nương nương cũng nên chăm sóc thể nhiều hơn.
Hoàng hậu vỗ vỗ tay Liễu Phù Du, ánh mắt nàng luôn mang theo ý .
Mọi thứ an lành hiện tại, đều là những điều Liễu Phù Du từng nghĩ tới khi trở về Thượng Kinh. Khi đó, nàng luôn cảm thấy sợ hãi nhiều hơn.
Sợ Bùi phụ Bùi mẫu, sợ cả tỷ tỷ Hoàng hậu của Bùi Chu Tế đều mắt nàng, sợ tương lai sẽ sống khó khăn.
ngày tháng trôi qua, nàng từng chịu một chút tủi nào từ Bùi phụ Bùi mẫu Hoàng hậu.
Nàng càng ngày càng hiểu, vì Bùi Chu Tế cách yêu đến thế.
Đó đều là những điều học từ những bên cạnh. Chàng những phụ mẫu và tỷ tỷ đến , tự nhiên Bùi Chu Tế trưởng thành trong tình yêu cũng hiểu rõ nhất cách yêu một sâu sắc đổi dời.
Tình yêu của Hoàng hậu dành cho Bùi Chu Tế cũng từng đổi vì sự đổi phận.
Bùi Chu Tế mấy năm hãm hại ngục, tỷ tỷ của thà từ bỏ vị trí Hoàng hậu cũng Bùi Chu Tế cầu tình, rửa sạch oan khuất cho .
Lúc đó, Hoàng hậu mang thai sáu tháng.
Mùa đông lạnh giá quỳ nhiều ngày, ăn ngủ dẫn đến sẩy thai, sinh non.
Nghe đó là một thai nữ thành hình.
Hoàng hậu yêu thương sâu sắc gia đình , cũng nguyện ý yêu luôn những thứ liên quan. Nàng cũng chỉ một với Liễu Phù Du rằng, năm đó khi Bùi Chu Tế giam cầm, may nhờ Liễu Phù Du giữ linh hồn tuyệt vọng của Bùi Chu Tế. Nàng hiểu nhất, Bùi Chu Tế thà c.h.ế.t chứ sống hèn mọn như , nếu sự xuất hiện của Liễu Phù Du, Bùi Chu Tế lẽ tự vẫn ở Hương Sơn từ lâu .
Cung nhân đến báo thời khắc sắp đến .
Hoàng hậu liền nắm tay Liễu Phù Du đến yến sảnh.
Hôm nay đến dự tiệc đều là hoàng quốc thích, hành động của Hoàng hậu nghi ngờ gì cho Liễu Phù Du đủ mặt mũi, khiến khác dám xem thường nàng.
Đối với tất cả những điều , Liễu Phù Du đều lòng đầy cảm kích.
Người cảm ơn nhất, chính là Bùi Chu Tế.
Là đưa nàng bầu khí tràn ngập tình yêu, khiến nàng mỗi ngày đều cảm thấy thật hạnh phúc.
Vài ngày nữa, nàng còn lên Hương Sơn thắp hương tạ ơn.
Cảm tạ trời cao năm đó ban Bùi Chu Tế cho nàng.
Năm đó trời mưa trơn trượt ngã xuống vách núi, tưởng rằng rơi vực sâu của cái chết, nào ngờ rơi tình yêu sâu đậm Bùi Chu Tế dùng tình yêu trải đầy.
…
Lúc khỏi cung, Liễu Phù Du nức nở thành tiếng trong xe ngựa.
Khi Bùi Chu Tế gần thì nàng đẩy , nàng giả vờ tức giận đánh một cái, Đều tại , đêm qua hại ngủ muộn đến , Hoàng hậu nương nương cũng sắc mặt .
Đêm qua nàng quấn lấy …
Liễu Phù Du mắt lệ nhòa nhạt nhíu mày, liền lập tức xin .
Được, , đều là của vi phu, vi phu xin nàng ? Đừng nữa, xem gương mặt đều nhòe cả .
Liễu Phù Du nghiêng nhào lòng , lớn hơn một chút.
A Chu, cảm ơn .
Cảm ơn điều gì, nàng ?
Liễu Phù Du nức nở , thở hổn hển.
Cảm ơn đến , bao dung đến , yêu đến , cảm ơn dạy cách yêu một thật sự, cảm ơn khiến hạnh phúc đến thế.
Bùi Chu Tế ánh mắt ôn nhu, ôm chặt nàng lòng.
Chàng từng chút từng chút nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, sự an ủi lời trong đêm tuyết rơi tựa như bát canh nóng ấm, uống từng ngụm từng ngụm, khiến ấm áp cả lẫn tâm.
Tuyết lớn kéo dài cũng .
Chỉ cần ôm chặt lấy , tình yêu vĩnh cửu, ngày đông cũng sẽ trở nên nồng nhiệt.
Vòng tay của yêu, chính là nơi ấm áp nhất thế gian .
Vòng tay của Bùi Chu Tế, vĩnh viễn chỉ thuộc về nàng.
Thuộc về Tô Nguyệt Huỳnh, năm đó rơi sâu tận đáy lòng .
---Hết Truyện---