Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MỸ NHÂN BỆNH TẬT ĐƯỢC NHIẾP CHÍNH VƯƠNG NUÔNG CHIỀU - CHƯƠNG 36

Cập nhật lúc: 2024-10-04 22:45:12
Lượt xem: 1,001

Chương 16

Gió xuân se lạnh lúc canh năm, Nhạc Xương Hầu đợi ở ngoài cửa hồi lâu, cũng không đợi được Nhiếp Chính Vương.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Vất vả lắm mới đợi được, lại chỉ nhận được lời nhắn.

Đám hạ nhân nói --- Vương gia đêm qua mệt mỏi, ngủ muộn, Giang cô nương cũng mới vừa ngủ, chưa dậy ạ.

Nghe được câu trả lời này, phản ứng đầu tiên của Giang Vĩnh Xuyên là, Thịnh Quyết không phải người sợ mệt mỏi a, hắn làm gì tối qua mà mệt thành ra thế này?

Nhạc Xương Hầu chắp tay sau lưng đi đi lại lại mấy vòng, cảm thấy rất không nên.

Còn nhớ mấy năm trước, Nhiếp Chính Vương Thịnh Quyết mới lên ngôi không lâu, lúc đến viếng thăm, bất chấp bão tuyết dẫn ba mươi vạn đại quân đi về phía bắc hội quân với mình, nghe nói mấy ngày liền không chợp mắt, lúc đó cũng không nghe hắn nói một câu mệt mỏi.

Ngay cả ở kinh thành, Nhiếp Chính Vương ngày nào cũng bận rộn công việc, có lúc bận đến mức chân không chạm đất, ngay cả Vương phủ cũng không mấy khi về, cũng chưa từng nghe hắn kêu mệt.

Chuyện này... rất khác thường.

Chắc là mình nghe nhầm rồi.

Nhạc Xương Hầu quay người lại, nói: "Nói lại lần nữa, bản hầu nghe không rõ."

Người truyền lời: "Vương gia nói tối qua ngài ấy mệt mỏi, ngủ muộn, Lạc Dao cũng mới vừa ngủ, chưa dậy ạ."

“Vương gia ban ngày làm gì mà mệt mỏi đến vậy?” Nhạc Xương Hầu vừa dứt lời, trong nháy mắt liền nghĩ ra điều gì đó.

Ban ngày, ông đưa Lạc Dao vào cung, đúng lúc gặp phải Nhiếp Chính Vương, sau đó Vương gia không vui, gây sức ép với Hầu phủ…

Mệt mỏi, ngủ muộn, Lạc Dao cũng mới ngủ…

Nhạc Xương Hầu: “…”

Một luồng khí nóng bỗng chốc dồn lên não, Nhạc Xương Hầu nghiến chặt răng.

Nhiếp Chính Vương đã làm gì con gái ông rồi?

Giận cũng không thể như vậy chứ!

Hậu quả tồi tệ nhất mà ông từng nghĩ đến đã xảy ra, Nhạc Xương Hầu tức giận đến mức không nói nên lời, ông đứng trước cổng Vương phủ, hận không thể lôi Thịnh Quyết ra băm thành trăm mảnh.

Tên này chẳng phải nói là không gần nữ sắc sao? Trước đây Thái hậu giới thiệu cho hắn bao nhiêu mối nhân duyên tốt đẹp, hắn đều tỏ ra đạo mạo như quân tử, ai ngờ mình mới đưa con gái vào Vương phủ có mấy ngày, tên đạo đức giả này đã giở trò với Lạc Dao rồi.

Đó là cô con gái đầu lòng mà ông nâng niu như bảo vật, cũng là hòn ngọc quý duy nhất trên tay Hầu phủ, vậy mà lại bị Nhiếp Chính Vương chiếm đoạt rồi.

Nói không hối hận là không thể, Nhạc Xương Hầu cảm thấy lửa giận bừng bừng thiêu đốt, suýt nữa đứng không vững.

“Hầu gia, Hầu gia, ngài làm sao vậy!”

Hạ nhân Hầu phủ vội vàng chạy đến đỡ ông, sợ Hầu gia của mình bị Nhiếp Chính Vương chọc tức.

“Gọi Vương gia ra mở cửa!” Nhạc Xương Hầu quyết không bỏ đi, nhất quyết muốn Thịnh Quyết cho một lời giải thích, hơn nữa ông cũng không yên tâm, cho dù có lôi Thịnh Quyết ra khỏi giấc mộng cũng phải biết con gái mình có chịu uất ức hay không.

Mình đã đặc biệt để Lạc Dao gọi hắn một tiếng Sư phụ, kết quả tên Nhiếp Chính Vương này không có chút đạo đức nào, đội danh nghĩa sư đồ mà còn dám vượt quá giới hạn.

Nhạc Xương Hầu càng nghĩ càng tức, hận không thể lập tức một đao g.i.ế.c hắn ngay.

Hiện tại điều duy nhất ông có thể làm là đứng chờ tại chỗ, xem tên Nhiếp Chính Vương này rốt cuộc là đang lừa mình hay thật sự đã làm ra chuyện không thể cứu vãn.

Nếu thật sự là vậy…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-benh-tat-duoc-nhiep-chinh-vuong-nuong-chieu/chuong-36.html.]

Có nên gả con gái cho Nhiếp Chính Vương nữa hay không? Tính tình hắn tàn bạo, lạnh lùng như vậy, liệu có đối xử tốt với Lạc Dao không?

Haiz…

Nhạc Xương Hầu thở dài một hơi, lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng đến tột cùng.

Chỉ trong một khắc ngắn ngủi, ông thậm chí đã nghĩ đến việc không gả con gái cho Nhiếp Chính Vương nữa, quay đầu tìm một chàng trai tuấn tú, gia thế không cần cao sang, chỉ cần không chê bai Lạc Dao, biết yêu thương nàng là được.

Không đúng, chỉ cần ông còn sống, Hầu phủ còn hưng thịnh, trên đời này không ai dám chê bai Lạc Dao.

Nhạc Xương Hầu nhíu mày, trăm mối tơ vò.

Giá như không phải sự thật thì tốt rồi, ông nhất định sẽ không để bảo bối nữ nhi ở lại đây nữa, lập tức thu dọn đồ đạc đón nàng về Hầu phủ, không bao giờ đến chốn hổ lang này nữa

·

Cùng lúc đó, Thịnh Quyết đang ngồi uống trà ở Ninh Tử Hiên.

Hắn đang đợi người truyền lời quay lại, xem phản ứng của Nhạc Xương Hầu như thế nào.

Là nổi trận lôi đình? Hay là cố gắng vui cười? Hoặc là vừa đúng ý nguyện, mừng rỡ khôn xiết?

Hắn chỉ cần quan sát phản ứng của ông ta là biết được Nhạc Xương Hầu đưa con gái cho mình rốt cuộc là có ý đồ gì.

Thịnh Quyết thong thả nhấp chén trà nóng đầu tiên trong ngày, cả đêm không ngủ cũng không cảm thấy mệt mỏi chút nào.

Đương nhiên, điều hắn mong muốn nhất là nhìn thấy Nhạc Xương Hầu vui vẻ.

Có thể tự nguyện đưa con gái cho mình, coi như là đối phương biết điều.

Nhưng mà, hắn vừa nghĩ xong, liền nhận được hồi báo của thị vệ.

—— Nhạc Xương Hầu dường như đang tức giận, lớn tiếng muốn Vương gia ngài ra mở cửa gặp mặt.

Thịnh Quyết: “…”

Chén trà trong tay khựng lại, làn khói trắng lượn lờ bay lên, vẻ mặt Thịnh Quyết đầy vẻ bất đắc dĩ.

Tốt lắm, hắn vẫn không đoán ra được Nhạc Xương Hầu rốt cuộc là có ý gì.

Xem ra là không muốn gả con gái cho mình?

Thịnh Quyết siết chặt chén trà, sát khí không thể khống chế lúc nào cũng đã lặng lẽ lan tràn đến mi tâm, hắn nhắm mắt lại một lát, cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, gân xanh trên trán nổi lên…

Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng thở khẽ vang lên bên tai hắn.

Sát khí kia bỗng nhiên theo tiếng thở dài này mà tiêu tan.

Thịnh Quyết mở mắt ra, phát hiện Giang Lạc Dao đang ôm lấy cánh tay, dường như có chút lạnh.

Có lẽ hắn thân thể cường tráng không cảm thấy lạnh, gian phòng này cũng vẫn chưa đốt lò sưởi, nhưng Giang Lạc Dao là người sợ lạnh, giờ đứng một lúc, cả người lạnh ngắt như búp bê sứ, sắc mặt trắng bệch.

Thịnh Quyết bị nàng thu hút sự chú ý.

Đầu ngón tay thon dài của Giang Lạc Dao đang nắm chặt lấy tay áo, cằm nhọn cúi xuống, vẻ mặt không được thoải mái lắm, cả người lộ ra vẻ yếu ớt.

Thịnh Quyết hỏi: “Lạnh sao? Đi lại một chút sẽ ấm lên thôi. Đi theo Bản vương ra gặp cha nàng, nếu không ông ấy sẽ không yên tâm.”

Giang Lạc Dao ngoan ngoãn đi đến bên cạnh hắn, Thịnh Quyết thuận tay sờ thử nhiệt độ đầu ngón tay nàng, lạnh buốt như vừa chạm vào tuyết giữa mùa đông, đầu ngón tay không có chút huyết sắc nào, xương ngón tay cũng rất gầy, một tay hắn có thể nắm trọn.

 

Loading...