MƯU NỮ 1: TRẢ LẠI NGHIỆP DUYÊN ĐỜI TRƯỚC - 9
Cập nhật lúc: 2025-05-01 08:37:33
Lượt xem: 48
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta lạnh giọng chất vấn hắn:
“Thật sự là ngươi mưu phản đoạt vị, hãm hại mẫu thân ta, tiêu diệt Hạn Bá quân?”
Ông không trả lời, chỉ giơ tay ra, điệu bộ cao ngạo:
“Đưa thứ đó cho bổn vương, nể tình bao năm nuôi dạy, bổn vương sẽ không làm khó ngươi.”
Lòng ta đau như cắt, cố kìm nén, nước mắt lưng tròng.
Dù đã biết rõ câu trả lời, ta vẫn cố chấp đòi một lời xác nhận:
“Nói cho ta biết, có phải chính ngươi g.i.ế.t mẫu thân ta không?”
Sắc mặt ông trầm xuống, ánh mắt lạnh như tuyết phủ sương, giọng gằn:
“Đưa đây!”
“Ta sẽ không đưa đâu.” Ta cố chấp nhìn hắn, nỗi hận trong lòng cuồn cuộn như sóng dữ:
“Cho dù c.h.ế.t, ta cũng không đưa cho ngươi.”
Ông ta cười khẩy, vẻ khinh miệt hiện rõ trên mặt:
“Chuyện đó không phải do ngươi quyết định.”
“Nhưng cũng chẳng phải do ngươi định đoạt!”
Theo sau tiếng quát lanh lảnh, Dư Lệ từ trong đám người bước ra, chắn trước mặt ta.
Tiểu cữu cữu ta vừa thấy nàng, sắc mặt lập tức biến đổi:
“Ngươi… ngươi chưa c.h.ế.t?”
“Làm ngài thất vọng rồi.” Dư Lệ lạnh lùng nhìn ông, giọng đầy châm biếm.
Ông ta vẫn tỏ ra điềm tĩnh, nhàn nhã như cũ:
“Vậy thì có vẻ... ngươi không muốn tìm phụ thân ngươi nữa?”
“Ta đã tìm được rồi.”
Dư Lệ giật chiếc túi vải đen trên tay, lộ ra một cái đầu người đẫm m.á.u, chính là Lâm tướng quân mà ta từng phái nàng đi chặn g.i.ế.t.O Mai d.a.o muoi
Nàng lạnh lùng cười, nhìn về phía tiểu cữu cữu:
“Ta thay phụ thân ta gửi lời thăm hỏi tới vương gia.”
Sự kinh hoàng hiện rõ trên mặt ông ta:
“Ngươi… ngươi sao lại…”
Dư Lệ lùi lại nửa bước, vỗ nhẹ lên n.g.ự.c ta:
“Trò giỏi hơn thầy, thiên hạ này đâu chỉ có mỗi vương gia ngài là kẻ thông minh.”
Nói xong, nàng hất tay, mạnh mẽ đá bay cái đầu người kia, lăn lốc đến tận chân tiểu cữu cữu:
“Tên súc sinh này phản bội mẫu thân ta, khiến cả Dư giá ba trăm mạng c.h.ế.t oan, lúc đó nên nghĩ đến kết cục ngày hôm nay!”
“Hay lắm! Rất hay!”
Tiểu cữu cữu cố giấu kinh hoàng, lại khôi phục bộ dạng bình thản thường ngày:
“Bổn vương từ trước đến nay rất thích người trẻ có năng lực. Yên tâm, sẽ chuẩn bị cho các ngươi quan tài thật tốt.”
Lời còn chưa dứt, một tiếng quát lạnh lại vang lên từ xa:
“Sống c.h.ế.t còn chưa biết, Lễ Vương không nên vội vàng kết luận như vậy!”
21
Chỉ trong chớp mắt, ngàn quân vạn mã đã áp sát, dẫn đầu là Minh Huân, toàn bộ đều là tinh nhuệ của Vũ Lâm quân.
Minh Huân xuyên qua đám người bước đến trước mặt ta, rồi quay người nhìn về phía tiểu cữu cữu, thần sắc hiên ngang, hình thành thế đối đầu rõ rệt với ông ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/muu-nu-1-tra-lai-nghiep-duyen-doi-truoc/9.html.]
Tiểu cữu cữu vừa nhìn thấy hắn, sắc mặt liền biến đổi đôi chút:
"Không phải ngươi đã giao binh quyền rồi sao?"
"Ta lừa ngươi đấy."
Minh Huân nhìn ông với ánh mắt giễu cợt:
"Chứng cứ trong tay ta, tuy không thể trực tiếp chứng minh dã tâm lang sói của ngươi, nhưng cũng đủ khiến bệ hạ sinh nghi. Ngài ấy cùng ta diễn vở kịch này, chính là để dụ ngươi lộ đuôi cáo."
Hắn ngừng một lát, lại nói tiếp:
"Nhưng cáo già vẫn là cáo già, quả thật nhẫn nại, nếu không có Tự nhi, cũng khó mà ép ngươi hiện nguyên hình."
Tiểu cữu cữu nheo mắt lại, cười lạnh lẽo:
"Hoàng thượng tin ngươi thì đã sao? Không có chứng cứ, chẳng phải vẫn chẳng làm gì được ta?"
"Ai nói không có chứng cứ? Tự nhi…"
Minh Huân quay sang ta, đưa tay ra, vừa định mở miệng thì lập tức bị ông ta cắt ngang bằng một tiếng quát:
"Tự nhi, ngươi còn muốn mạng của Trúc Ỷ không?"
Vừa dứt lời, liền có người áp giải tỷ tỷ của đứa bé ta từng cứu tới, dùng kiếm khống chế nàng.
Nàng vốn ở lại vì muốn báo đáp ta, nào ngờ lại bị ông ta bắt được. Vì vùng vẫy quá mạnh nên kiếm đã rạch qua da thịt, những giọt m.á.u đỏ tươi trượt dài bên cổ nàng, thế mà nàng vẫn cứng cỏi không thốt ra một tiếng nào.O Mai d.a.o muoi
Ông ta cười lạnh:
"Ngươi tưởng tìm cớ đưa mọi người đi trước là có thể yên tâm ngồi chờ thắng lợi sao?"
Ta vừa lo vừa giận:
"Ngươi dám động vào họ!"
Ông ta mỉm cười:
"Chỉ cần ngươi giao thứ đó cho bổn vương, họ sẽ không sao cả."
Ta cắn chặt môi:
"Người của ta đông hơn ngươi, vũ khí cũng tinh nhuệ hơn. Ngươi dù có được thứ đó cũng không trốn thoát được đâu."
"Đó không phải việc ngươi cần lo."
Ông ta vẫn thong dong như cũ: "Đưa cho ta."
"Nếu ta không giao thì sao?"
"Ngươi không có lựa chọn."
Ông ta khinh khỉnh nhìn ta, giọng nói đầy chắc chắn.
Chưa dứt lời, đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng đến. Nhìn lại thì ra là viện quân của hắn đã đến, nhân số đông gấp mấy lần Vũ Lâm quân. Trong ngoài phối hợp cùng binh lính phủ của hắn, hình thành thế bao vây càn quét.
Tình thế xoay chuyển trong chớp mắt, ta nhìn quanh, thấy binh lính vây kín bốn phía, trong lòng hiểu rõ thực lực chênh lệch quá xa, chúng ta gần như không có đường sống.
Tiểu cữu cữu cười lạnh:
"Ngươi tưởng chỉ dựa vào đám lính đó là có thể hàng phục được ta? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"
Thấy ta im lặng không nói, hắn càng siết chặt kiếm kề cổ Trúc Ỷ, giọng lạnh như băng:
"Bổn vương cho ngươi ba tiếng đếm cuối cùng, ba… hai… một…"
"Quận chúa đừng để hắn uy hiếp! Ân đức của người, Trúc Ỷ nguyện đời sau báo đáp!"
Nàng dứt lời, ánh mắt kiên định, bất ngờ nắm lấy tay tiểu cữu cữu, xoay đầu, tự vẫn ngay trước mắt ta.
Tiểu cữu cữu sững người một lúc, sau đó ghê tởm vứt nàng xuống đất, rút khăn lụa ra lau m.á.u dính trên tay, giọng vẫn điềm nhiên:
"Nàng c.h.ế.t rồi thì vẫn còn kẻ khác. Chẳng lẽ ngươi muốn bước theo vết xe đổ của mẫu thân ngươi, để tất cả bọn họ chôn cùng sao? Mẫu thân ngươi đã hại c.h.ế.t mẫu thân của chúng, ngươi còn nỡ để họ cũng mất mạng theo?"