MƯU NỮ 1: TRẢ LẠI NGHIỆP DUYÊN ĐỜI TRƯỚC - 6
Cập nhật lúc: 2025-05-01 08:35:18
Lượt xem: 81
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả phòng im phăng phắc, ta nhẹ nhàng lên tiếng:
“Còn ai muốn thách thức ta không?”
“Ta!”
Một hán tử cao lớn như tháp sắt giơ cây lưu tinh chùy trong tay, lao tới như vũ bão, mỗi bước chân dẫm xuống đất đều khiến mặt đất rung chuyển.
Ta lập tức rút kiếm, thẳng tay chĩa vào yết hầu của hắn, trong lúc ra tay, chiếc dây chuyền trên cổ lộ ra ngoài.
Hắn khựng lại, lập tức nhận ra đây là tín vật của Hoàng hậu, ánh mắt thay đổi, vội vàng quỳ xuống hành lễ:
“Họa Phong nguyện đi theo Quận chúa điện hạ.”
Ta liếc nhìn người của hắn ta, hắn nhận được ám hiệu, liền đi đầu đưa ra hổ phù trong tay.
Những người còn lại cũng vội trao đổi ánh mắt, nhanh chóng giao nộp hổ phù của mình.
Nhưng sau khi ghép đủ, vẫn thiếu một miếng.
Người của tiểu cữu cữu ta đúng lúc nhắc nhở ta:
“Lâm tướng quân có việc ra ngoài, vài ngày nữa sẽ quay về.”
Sau khi mọi người tản đi, Dư Lệ mặt đầy âu lo:
“Thiếu một mảnh hổ phù thì không thể điều động quân đội, rõ ràng tên Lâm tướng quân đó cố tình không xuất hiện. Hắn còn tính được chúng ta sẽ ngày đêm chạy gấp ngàn dặm để tới đây, nên đã tránh đi từ trước. Đoạt quyền là phải nhanh, nếu thật sự đợi hắn trở về, cỏ dại cũng mọc lên đầu rồi!”
“Trước tiên, hắn phải quay về được đã.”
Ta rót hai chén rượu mạnh, đưa cho nàng một chén.
Nàng sững sờ đón lấy, suy nghĩ chốc lát rồi dứt khoát gật đầu: “Hiểu rồi!”
Nói xong liền muốn xuất phát, ta vội gọi lại:
“Ta sẽ phái người đi cùng ngươi, nghe đồn người này sức mạnh vô song, không dễ đối phó đâu.”
“Chút sức đó, ta chẳng để vào mắt!” Nàng cười kiêu ngạo, giơ tay nắm lấy thanh kiếm huyền thiết cứng rắn vô cùng đặt cạnh, từ từ vặn cong thành hình xoắn.O Mai d.a.o muoi
Lúc này đến lượt ta kinh ngạc:
“… Ngươi có sức mạnh thế này, sao lại c.h.ế.t dưới tay ta?”
“Ta có sức mạnh, nhưng không có cái đầu như ngươi.”
Nàng thản nhiên đáp:
“Ngươi độc lắm! Minh Huân sớm đã nói ngươi thù rất dai, đắc tội với ngươi sẽ c.h.ế.t thảm, ta không nghe, giờ thì hối hận, hối hận vô cùng!”
Ta khẽ cười: “Xin lỗi nhé, đau lắm à?”
“Cũng tàm tạm, ta cũng từng làm tổn thương ngươi, coi như huề nhau.”
Nàng cụng ly với ta: “Ngươi định làm gì tiếp theo?”
“Ân uy song hành.”
Ta một hơi cạn chén rượu mạnh: “Đã đánh xong roi, tất nhiên phải thưởng cho một trái chà là ngọt.”
13
Những người này, tuy ngoài mặt không dám chống đối ta nữa, nhưng ta biết trong lòng bọn họ vẫn chưa phục, hiệu lệnh của ta phần nhiều cũng không ai chịu nghe theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/muu-nu-1-tra-lai-nghiep-duyen-doi-truoc/6.html.]
Chưa đến mấy ngày, trong quân bỗng nhiên xuất hiện dịch bệnh, không lâu sau liền có lời đồn lan ra, nói ta là kẻ xui xẻo, mang theo tai ương đến.
Mà ta thì mặc cho tin đồn lan khắp nơi, đến khi toàn doanh rúng động, mới giữa ánh mắt chăm chú của muôn người, cắt tay nhỏ m.á.u lên tế đàn, đốt hương dâng tế, cứu sống tất cả mọi người, nhân đó thuận thế thu phục được phần lớn lòng dân.
Còn tại sao m.á.u của ta lại có hiệu nghiệm như vậy ư?
Bởi vì thuốc là do ta cho người hạ.
Thứ đó không phải dịch bệnh thật sự, mà chỉ là một loại có triệu chứng giống dịch bệnh, nhưng không hề có khả năng lây lan.
Đêm tế lễ hôm đó, thuốc giải cũng giống như lúc hạ độc, được rải vào dòng suối nguồn của quân trại.
Lúc ban đầu, người của tiểu cữu cữu ta thấy tin đồn lan nhanh, đến tìm ta bàn cách đối phó, ta liền hỏi hắn:
“Ngươi hẳn rất rõ chuyện mười sáu châu Giang Di năm xưa quy về Thiên Doanh chứ?”
“Học thuộc nằm lòng.”
Hắn lập tức đáp:
“Năm xưa Thánh Tổ Hoàng Đế băng hà, đúng vào lúc sáu bộ Giang Di xâm phạm đại quy mô, liên tiếp chiếm tám thành. Nhiếp chính vương sai người hòa đàm, đối phương yêu cầu cắt đất bồi thường, và gả công chúa chính thất.”
“Nhưng Thánh Tổ không có con gái, trong lúc cấp bách, là con gái của Hoàng hậu – trước khi nhập cung đã có con riêng – vì ổn định triều cương, bảo vệ bách tính, lấy thân phận dưỡng nữ tự nguyện hòa thân, được Tân đế Cảnh Văn phong làm Nguyên Thù Công chúa, gả đến Giang Di.
“Mười mấy năm sau, Nguyên Thù công chúa ba lần tái giá, ba lần g.i.ế.t c.h.ế.t Khả Hãn các triều của Giang Di, toàn quyền nắm giữ thảo nguyên, sát nhập Giang Di vào bản đồ của Thiên Doanh, được phong làm Nguyên Thù Vương, ân điển vượt quy chế. Chỉ tiếc là sau khi hồi kinh tạ chức, trên đường quay về Giang Di thì bạo bệnh mà mất.”
Ta khẽ gật đầu, nói tiếp:
“Nhưng chẳng bao lâu sau khi nàng mất, con gái nàng nhập cung làm hậu, ba năm sau lại quay về Giang Di, thu hồi binh quyền từng bị rải rác của mẫu thân. Nếu ta nhớ không nhầm, khi đó nàng vừa đặt chân đến thảo nguyên, liền bị ‘dịch bệnh’ bất ngờ, sau đó dùng m.á.u làm thuốc, cứu sống bách tính.”O Mai d.a.o muoi
“Ý của Quận chúa là…”
“Ta muốn ngươi truyền tin ra ngoài, rằng ta là hậu thân của Nhân Thánh Đức Hoàng hậu.”
“… Việc này, e là không ổn.” Hắn hoảng sợ xua tay lia lịa, “Nhân Thánh Đức Hoàng hậu trong lòng dân Giang Di chỉ xếp sau thần linh và Nguyên Thù Vương, địa vị tôn quý không thể mạo phạm.”
“Chính là cần hiệu quả ấy.”
Ta vỗ vai hắn, ra hiệu trấn tĩnh:
“Nguyên Thù Vương và Nhân Thánh Đức Hoàng hậu cả đời đều vượt qua nam nhân, mở lối cho nữ tử trên thế gian. Nếu họ biết, cũng sẽ ủng hộ ta thôi.”
Dưới ánh mặt trời không có chuyện gì mới cả, những khó khăn ta gặp phải, đều đã sớm có đáp án để lại trong sử sách.
14
Tuy ta đã thu phục được lòng dân và uy vọng, nhưng vẫn còn ba vị phó tướng, dù thế nào cũng không chịu quy phục.
Hôm đó, khi ta còn đang suy tính cách khiến họ thần phục, trong cánh rừng rậm không xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
Chẳng bao lâu, một cô bé chừng mười lăm mười sáu tuổi, toàn thân đầy m.á.u, hốt hoảng chạy ra ngoài, miệng không ngừng lắp bắp cầu cứu.
Ta bảo nàng bình tĩnh lại rồi từ từ nói, nàng nước mắt giàn giụa, nói rằng đệ đệ mình đã chạy vào rừng, cầu xin mọi người cứu nó.
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều biến đổi, ai nấy đều tái mét, im phăng phắc như bị điểm huyệt, không một ai dám lên tiếng.
Tiếng động trong rừng mỗi lúc một nhỏ dần, ta không thể chần chừ thêm, lập tức nhấc chân định lên ngựa.
Người bên cạnh lại giữ chặt lấy ta, khuyên ngăn rằng khu rừng kia là cấm địa, không thể tùy tiện bước vào.
Cô bé thấy thế thì quỳ xuống van xin từng người một, nhưng ai cũng quay mặt đi, đẩy tay nàng ra như thể trốn tránh ôn dịch.