MƯU NỮ 1: TRẢ LẠI NGHIỆP DUYÊN ĐỜI TRƯỚC - 11

Cập nhật lúc: 2025-05-01 08:38:48
Lượt xem: 92

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Toàn bộ tướng sĩ đều cởi giáp, trong lòng ôm bài vị của mười vạn oan hồn quân Hạn Bá đã c.h.ế.t oan.

 

Ta nhìn ông ta, lạnh lùng nói:

 

"Ngươi sai rồi, bọn họ không phải đến để làm vật chôn cùng ta, mà là đến để tận mắt chứng kiến kết cục của ngươi."

 

Mưa lớn tầm tã, nỗi oan suốt mười năm, cuối cùng cũng được rửa sạch.

 

23

 

Kiếp trước, ta bị Tần Tịnh Tuyền ám toán mà c.h.ế.t, trước lúc c.h.ế.t, khắp mắt là xác người ngổn ngang, m.á.u chảy thành sông, ta thật sự không thể chịu đựng được cảnh đó thêm một lần nữa.

 

Vì thế, ta lấy mạng mình để đặt cược.

 

Cược vào lòng tin của ông ta đối với ta.

 

Cược rằng đến c.h.ế.t, ông ta cũng không thể ngờ, đứa trẻ hắn nhìn lớn từ bé, đứa chưa từng nói dối hắn một câu, lại lấy tính mạng mình làm mồi nhử.

 

Miệng nói sẽ cho ông ta biết nơi giấu ngọc tỷ, nhưng thực chất, ta dốc ra hơi tàn cuối cùng, không chút do dự đ.â.m cây trâm vàng vào động mạch cổ ông ta, cắt đứt giấc mộng làm đế vương của ông ta.

 

Chỉ cần ông ta c.h.ế.t, binh mã của ông ta sẽ như rắn mất đầu, tán loạn như cát bụi, chẳng còn đáng sợ nữa.

 

Ta suốt đêm trở về kinh thành, Tịch Phủ Nhi đã đứng đợi ở cổng thành, từ xa đã sốt ruột chạy tới:

 

"Công chúa dẫn binh vào cung rồi!"

 

Dạo gần đây, năm vị hoàng tử tranh ngôi kịch liệt, tối nay hoàng thượng bệnh nặng, tất cả đều đã vào cung, đánh nhau sống mái, công chúa lại trở thành ngư ông đắc lợi.

 

Ta lập tức dẫn binh nhập cung, cần vương bảo giá. Chưa đến Cần Chính điện, đã nghe thấy Tần Thư đang cười nhạo hoàng thượng, nói ông xem thường nữ nhân, giờ cũng nên trả giá rồi.

 

Nhưng vụ án của ta còn chưa được lật lại, đành phải chắn trước người hoàng thượng.

 

Nàng ấy vốn là người biết lẽ phải, nghe ta nói rõ mọi chuyện đầu đuôi, lại xem qua toàn bộ chứng cứ, bao gồm cả di chiếu Thái Tổ mà mẫu thân giấu ở ngân trang Tiền Tiền Tiền, lập tức nói:

 

"Vậy thì ta không tranh với ngươi nữa."

 

"Nếu ta không tuân theo di chiếu tổ tiên, mưu triều đoạt vị, sau này trăm năm ta c.h.ế.t đi, hậu nhân cũng sẽ noi gương ta, thiên hạ đại loạn, chịu khổ vẫn là bá tánh mà thôi."

 

Mọi chuyện suôn sẻ đến mức khiến ta không dám tin:

 

"Ngươi không sợ ta lấy di chiếu giả để lừa ngươi sao?"

 

Nàng ấy bật cười, quay đầu mỉm cười với hoàng thượng:

 

"Phụ hoàng, di chiếu của Thái Tổ cũng có nhắc đến người đấy!"

 

Nói rồi, nàng liền đọc to năm chữ giữa bản di chiếu, nét chữ mạnh mẽ đ.â.m xuyên giấy:

 

[Thằng ranh! Nhìn ta cho rõ!]

 

24

 

Toàn bộ thánh chỉ, phần lớn đều bị chiếm bởi vô số nét cuồng thảo mắng nhiếc hoàng thượng, chỉ duy nhất góc dưới bên trái, ngay chỗ đóng ngọc tỷ, là một đoạn ca ngợi mẫu thân ta hết lời, sau đó mới viết rõ việc truyền ngôi cho bà.

 

Rồi tiếp đó lại là hàng loạt lời lăng mạ hoàng thượng, viết đến mức suýt nữa không còn chỗ mà nhét vào nữa.O Mai d.a.o muoi

 

Ngoại tổ mẫu ta vốn tính khí phóng khoáng, tự do không câu thúc, kiệt tác thế này chỉ có thể là bút tích của bà, trên đời tuyệt đối không có người thứ hai.

 

Hoàng thượng chỉ nhìn lướt qua một cái, liền như bị đ.â.m trúng, liên tục lùi lại, loạng choạng ngã nhào xuống đất.

 

Ta nhìn gương mặt chật vật của hắn, nói:

 

"Đến mức này mà vẫn sợ sao? Mẫu thân ta đã đối xử với người tốt thế nào, dạy người đọc sách, dạy người biết chữ, cứu mạng người, đưa người ra khỏi lãnh cung, đối đãi người như đệ đệ ruột, vậy mà người lại hại c.h.ế.t Thái Tổ, mưu đoạt ngôi vua!"

 

Hắn liên tục lắc đầu, co rúm lại đầy hối hận:

 

"Trẫm chỉ là sợ... sợ những ngày tháng không quyền không thế, bị người khác giẫm dưới chân. Tên Tần Tịnh Tuyền ấy còn thảm hơn cả trẫm, đó là tỷ tỷ ruột hắn đấy, chính hắn chủ động đề nghị hợp tác với trẫm!"

 

"Ông ta c.h.ế.t rồi."

 

Ta lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi cũng sắp phải theo chân ông ta thôi."

 

Hoàng đế gần như rơi lệ, van vỉ ta:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/muu-nu-1-tra-lai-nghiep-duyen-doi-truoc/11.html.]

"Trẫm từng đối tốt với ngươi mà, từng để ngươi ngồi lên cổ cưỡi như cưỡi ngựa."

 

Ta lắc đầu, cười nhạt:

 

"Đó là để người lấy danh tiếng nhân từ, mẫu thân ta vì ngươi đoạt vị mà c.h.ế.t oan, mà ngươi lại thể hiện mình là người nhân từ biết đối nhân xử thế, để người ta nghĩ ngươi thương xót cả con gái của tội thần, còn nhớ tình xưa nghĩa cũ. Nhưng ngươi dám hại cả đế mẫu mình, mà nếu ngươi thật sự danh chính ngôn thuận đăng cơ, sao lại không dám đưa ra di chiếu và ngọc tỷ? Là bởi vì… ngươi không có, đúng không?"

 

Vừa nói, ta vừa mở lòng bàn tay ra ngọc tỷ mà ông ta ngày đêm mơ ước, hiện đang nằm trong tay ta.

 

Ông ta như phát điên lao tới, giật lấy ngọc tỷ rồi đập mạnh xuống đất, lập tức vỡ tan thành nhiều mảnh.

 

Nhưng vừa vỡ xong, hắn lại hoảng loạn nhào tới, giữ chặt một mảnh trong tay, gào lên như điên dại:

 

"Trẫm mới là hoàng đế! Trẫm mới là người danh chính ngôn thuận! Trẫm mới là! Bọn ngươi c.h.ế.t hết đi! Tất cả đều đáng c.h.ế.t!"

 

Động tác phát cuồng của ông quá nhanh, Tần Thư chưa kịp cản lại, chỉ có thể trợn mắt nhìn ta:

 

"Ngọc tỷ vỡ rồi thì làm sao bây giờ?"

 

"Giả đó."  Ta điềm nhiên trả lời.

 

"Ngươi dám đưa ngọc tỷ giả cho ông ta?"

 

"Ta ngu lắm chắc mà đem đồ thật đưa cho ông ta?"

 

25

 

Ta buộc hoàng thượng phải ban thánh chỉ lật lại vụ án, điều tra kỹ càng mọi chân tướng, còn ép ông ta viết tội kỷ chiếu, sau đó giam lỏng ông ta trong chính lãnh cung năm xưa mẫu thân ta từng đưa hắn ra.

 

Đợt tuyết cuối cùng trước tiết xuân tháng ba, ông ta ôm bài vị của mẫu ta trong lòng, áo đơn mỏng manh, co ro c.h.ế.t lạnh nơi góc lãnh cung.

 

Trang phục, đồ đeo trên người… giống hệt như dáng vẻ của mẫu ta khi cứu ông ta ra khỏi lãnh cung năm ấy.

 

26

 

Mọi chuyện đã lắng xuống, mọi ân oán cũng hóa thành mây khói. Thế mà Dư Lệ lại lén lút thăm dò ta:

 

"Chúng ta giờ đều đã cười xòa bỏ qua hết rồi, vậy Minh Huân… có thể…?"

 

"Hắn không giống ngươi." Ta cắt ngang nàng.O Mai d.a.o muoi

 

"Hắn cũng chẳng giống bất kỳ ai. Giữa ta và hắn, mãi mãi ngăn cách bởi một sinh mệnh chưa từng kịp đến với thế gian này."

 

"Nhưng ngươi căn bản đâu có mang thai!" Dư Lệ vừa khuyên vừa trách.

 

"Kiếp trước, ngươi viết hưu thư xong là định rời đi, hắn sợ ngươi quay về bên Lễ Vương, chẳng còn cách nào mới phải dùng hạ sách giữ ngươi lại. Việc cho ngươi uống thuốc cũng là để giải cổ. Trước khi vụ án được lật lại, hắn không muốn ngươi biết Lễ Vương mới là kẻ đầu sỏ, càng không muốn ngươi biết hắn vì muốn có ngọc tỷ mà đã đầu độc ngươi từ nhỏ. Ngay cả chuyện ném ngươi vào bãi tha ma… cũng chỉ để tiện cứu ngươi trong âm thầm. Hắn thật sự là vì tốt cho ngươi."

 

"Ta không cần hắn vì ta mà tốt." Ta điềm nhiên nói.

 

"Hắn là bạn đời, là người ta yêu thương. Thẳng thắn với nhau, tôn trọng ý muốn của ta — đó là trách nhiệm và nghĩa vụ hắn phải có."

 

Ta gập tấu chương lại.

 

Trên đó là tấu xin trấn thủ biên cương của Minh Huân, ta chỉ phê một chữ: Chuẩn.

 

Không lâu sau, ta hạ chỉ triệu Yến Độ nhập kinh.

 

Nàng trở thành vị nữ quốc sư đầu tiên trong lịch sử.

 

Và quẻ đầu tiên nàng gieo cho ta lại là: "Hai nữ tranh ngôi, song kiều làm đế."

 

Ta bảo nàng nói rõ hơn, nàng đáp:

 

"Ở dòng thời gian trước khi ngươi trọng sinh, người lên làm hoàng đế chính là công chúa Tần Thư."

 

"Nàng đã vì ngươi mà lật lại vụ án, ép hoàng thượng ban tội kỷ chiếu. Phương thức xử lý giống hệt như ngươi hiện tại."

 

Ta trầm mặc rất lâu, trong lòng không khỏi xót xa:

 

"Hoàng thượng chưa từng để tâm đến nàng… nàng có thể đăng cơ làm đế, nhất định là đã trải qua rất nhiều khổ nhọc."

 

Yến Độ lần đầu để lộ một nụ cười đầy vi diệu:

 

"Tám đời phò mã, mà đều là người trọng sinh… không khổ mới là lạ đấy."

 

Loading...