MƯU NỮ 1: TRẢ LẠI NGHIỆP DUYÊN ĐỜI TRƯỚC - 1
Cập nhật lúc: 2025-05-01 08:31:23
Lượt xem: 76
1
Ta là quận chúa được Hoàng thượng sủng ái nhất, cùng Quán quân hầu Minh Huân là thanh mai trúc mã, được chỉ hôn từ thuở còn trong bụng mẫu thân.
Năm mười bảy tuổi hắn đã lập công trạng nơi sa trường, được phong tước vị, trước mặt bệ hạ thề rằng sẽ đội phượng quan, khoác hồng trang cưới ta, rước ta mười dặm hồng trang, đời này kiếp này chỉ có một mình ta.
Vậy mà đến ngày thành thân, khách khứa đông đủ, bách tính cùng chúc phúc, hắn lại dẫn tới một nữ tử mặc giá y đỏ rực, nói muốn cưới nàng ta làm trắc phi, bắt ta nhường nhịn.
Chỉ một câu nói, liền hủy hoại hoàn toàn cặp đôi từng khiến người người ngưỡng mộ và đại lễ long trọng chưa từng có kia.
Khách khứa tại đó đều nhìn nhau, rồi tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía ta. Chỉ cần sơ sẩy một chút, ta sẽ trở thành trò cười của cả kinh thành.
Mấy tiểu thư danh môn vốn đã ganh ghét với ta từ lâu, trên mặt càng hiện rõ vẻ chế giễu, chỉ chờ ta mất khống chế, mất mặt.
Nhưng ta lại vô cùng điềm tĩnh, từ tốn mở miệng:
“Vị này là?”
“Lệ nhi ra mắt tỷ tỷ.”
Nàng ta rụt rè bước tới, thân hình thướt tha, dung mạo nhu hòa, lúc cúi người hành lễ, dáng vẻ yếu ớt như liễu yếu trong gió, khiến người ta không khỏi động lòng.
Nhưng còn chưa kịp quỳ xuống, Minh Huân đã vội vàng bước lên, cuống quýt đỡ nàng dậy:
“Thân thể nàng yếu, không cần đa lễ.”
“Không sao đâu.”
Nàng vừa nói vừa dịu dàng nép vào lòng Minh Huân, khiến ánh mắt hắn đầy yêu thương, ngay cả giọng điệu cũng trở nên dịu dàng:
“Nhưng ta sẽ đau lòng.”
Hai người tình ý vấn vít, như có kết giới riêng, còn ta đứng đó vừa lúng túng vừa lạc lõng, giống như một kẻ ngoài cuộc không biết điều.
Thế nhưng ta lại thấy rõ trong đáy mắt của Dư Lệ lặng lẽ liếc tới, tràn đầy khiêu khích và đắc ý.
Minh Huân không hề hay biết, chỉ nhìn ta, trên mặt là vẻ áy náy và khẩn cầu ta chưa từng thấy:
“A Tự, Lệ nhi tính tình dịu dàng, lương thiện, không tranh giành, chỉ một lòng muốn ở bên ta. Nếu nàng chịu dung thứ cho nàng ấy, ta sẽ vô cùng cảm kích.”
Ta mỉm cười, nhướng mày:
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Ánh mắt hắn chợt tối đi, mím môi. Ta quá rõ hắn rồi, đây chính là thói quen khi hắn bắt đầu cảm thấy phiền chán.O Mai d.a.o muoi
Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe hắn nói:
“A Tự, đừng gây rối nữa.”
“Rốt cuộc là ai đang gây rối?”
Ta bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt rực sáng:
“Hoàng thượng ban hôn, quốc lễ trọng đại, ngươi lại chẳng màng thể diện, muốn nạp một nữ tử dị tộc biên thùy làm thiếp. Đây không phải chỉ là sỉ nhục ta, mà còn là tát vào mặt bệ hạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/muu-nu-1-tra-lai-nghiep-duyen-doi-truoc/1.html.]
Hắn lập tức sững sờ, dường như không ngờ ta lại biết rõ gốc gác của Dư Lệ đến vậy. Trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng loạn, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:
“Lệ nhi đã thoát khỏi thân phận nô lệ, không còn liên quan gì đến những dân đen bị lưu đày vì phạm tội nữa.”
Lời vừa dứt, cả đại sảnh xôn xao.
Cữu cữu của ta không thể nhẫn nhịn thêm nữa, tức giận quát lớn:
“Minh Huân, ngươi đừng quá đáng!”
“Dù A Tự mất mẫu thân từ nhỏ, nhưng là đứa cháu được hoàng huynh thương yêu hết mực, do chính tay bản vương nuôi lớn. Hành vi của ngươi hôm nay, phụ lòng phản nghĩa, bất chấp lễ nghi, bản vương sẽ lập tức tấu lên bệ hạ, buộc tội ngươi kháng chỉ bất kính!”
“Không cần đâu.”
Ta ngăn cậu lại, liếc nhìn Minh Huân, rồi quay đầu nhìn vị tổng quản thái giám đang vội vã đến từ cửa lớn:
“Thánh chỉ đã tới, tiếp chỉ đi.”
Kiếp trước, vì muốn giữ thể diện cho ba bên, ta cố gắng không làm lớn chuyện, nghiến răng chịu đựng, cùng hắn bái đường thành thân.
Hoàng đế cữu cữu biết được, nổi giận lôi đình, nói rằng cháu gái duy nhất của Trấn Quốc Trưởng Công Chúa, tiểu quận chúa mà ông thương như trân bảo, tuyệt đối không thể chịu nhục như vậy. Nếu biết sớm, nhất định sẽ hạ chỉ hủy hôn.
Vì vậy kiếp này trọng sinh trở lại, ngay khi ta vừa thấy sắc đỏ ngập tràn khắp phủ, liền lập tức sai thị nữ vào cung xin chỉ hủy hôn.
May mắn thay, mọi thứ… vẫn còn kịp.
2
Vừa thấy tổng quản thái giám xuất hiện, Dư Lệ lập tức hoảng loạn, rụt rè đưa tay kéo lấy tay áo Minh Huân, viền mắt hoe đỏ, nước mắt sắp trào:O Mai d.a.o muoi
“Huân ca... Lệ nhi... Lệ nhi không muốn thành ra thế này...”
Minh Huân lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng ta, ánh mắt kiên định:
“Đừng sợ, dù thế nào ta cũng sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”
Nhìn bộ dạng hắn bây giờ, ta chỉ thấy châm biếm đến buồn cười.
Kiếp trước, hắn cũng từng ôm lấy t.h.i t.h.ể lạnh ngắt của ta mà đau đớn tột cùng, nói hắn hối hận, nói hắn có lỗi với ta, nói hắn cuối cùng vẫn không thể bảo vệ ta chu toàn.
Lời thề của nam nhân… chẳng đáng một xu.
Nhưng Dư Lệ lại tin tưởng không chút nghi ngờ, mặt đỏ bừng vì cảm động:
“Có Huân ca bên cạnh, dù có c.h.ế.t... Lệ nhi cũng không còn tiếc nuối gì...”
Vừa nói, nước mắt nàng ta rơi như chuỗi ngọc đứt dây, dường như cố nén muôn vàn ủy khuất, nghẹn ngào không thể nói nên lời, khiến những người xung quanh đều sinh lòng thương cảm.
Nàng ta che mặt thút thít một hồi lâu, rồi đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt ta, còn đưa tay định kéo vạt váy cưới của ta.
Ta tránh sang một bên, chẳng buồn che giấu sự ghê tởm trong mắt:
“Đừng làm bẩn hỉ phục của ta.”