Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:16:33
Lượt xem: 660
8.
Trần Vỹ chộp lấy bình thuốc bên cửa sổ rồi ném xuống đất, liên tục hét lên:
"Tôi không điên! Tôi không điên!"
Nhìn thấy dáng vẻ kích động của Trần Vỹ, tôi luôn miệng nói đúng đúng đúng.
Nhưng thực ra tôi không phải nói với cậu ấy…
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lưu Tiểu Huệ, quả thực có một bàn tay đặt lên vai cô ấy.
Nhưng khi cô đi xuống lầu, lưng, vai, eo, chân...
Tổng cộng có sáu hoặc bảy cánh tay trắng bệch mốc meo.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Móng tay rất dài, vừa chảy m.áu vừa xé thứ gì đó trên người Lưu Tiểu Huệ, như chất chứa một nỗi hận thù vô tận.
Về những âm thanh lạch cạch mà cậu ấy nghe thấy khi đạp xe.
Nếu tôi đoán không lầm thì đó hẳn là tiếng ngón tay bị nan hoa bánh xe cuốn đứt.
Những điều này tôi cũng không nói cho cậu nghe.
Chỉ cần Trần Vỹ biết được tôi cũng nhìn thấy bàn tay đó, thì cậu cũng đã yên tâm phần nào.
Chí ít thì điều này có nghĩa là cậu ấy không điên, cậu chỉ đụng phải thứ gì đó thôi.
"Thứ đó đã mê hoặc cả cậu và Tiểu Huệ rồi." Tôi nói.
"Mê hoặc? Ý cậu là sao?”
Tôi nói với Trần Vỹ rằng thứ đó có ba kỹ năng: làm mụ mị, che đậy và hù dọa.
Thứ gọi là mê hoặc chính là làm cho đầu óc mụ mị đi.
Cảm thấy như cơ thể có cảm giác, tai thì nghe như có người cất tiếng nói, tức giận, phấn khích hay sợ hãi một cách kỳ lạ, không cách nào giải thích được.
Tất nhiên, cấp bậc mạnh nhất chính là ma đưa lối quỷ dẫn đường, trong vô thức con người ta sẽ làm một vài chuyện không ngờ tới.
Tiếp đó là che đậy, những thứ mà vốn dĩ chúng ta có thể cảm nhận được, nghe và nhìn thấy được đều không còn cảm nhận được nữa.
Cuối cùng là hù dọa, không gì khác hơn ngoài việc biến thành một hình dạng để dọa dẫm con người chúng ta.
Tóm lại đều là những đòn tấn công về mặt tâm lý hoặc cảm giác, chúng ta không cần để ý quá nhiều đến chúng là được, tất cả đều là ảo giác.
Trần Vỹ trừng mắt nhìn tôi nói:
"Ảo giác? Cậu có biết tôi tỉnh dậy ở đâu không? Sắp đến cả huyện Từ rồi, lốp xe của cả hai bánh xe đạp đều bị cháy khét cả! Con ma nào có thể làm tôi mụ mị đến như vậy?"
Lòng tôi âm thầm kinh hãi một phen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-6.html.]
Tôi biết Trần Vỹ đã đụng phải thứ gì đó, nhưng không ngờ thứ đó lại khủng khiếp đến vậy.
“Người bạn” bình thường không thể có bản lĩnh lớn đến vậy.
Trần Vỹ nhìn thấy vẻ mặt của tôi có gì đó không ổn nên lại càng căng thẳng, sờ soạng khắp cơ thể mình.
"Có phải cậu nhìn thấy thứ gì trên người tôi rồi phải không?"
Tôi không ừ hử gì.
Tất nhiên đôi tay đó không còn ở trên người Trần Vỹ nữa, mà ở trong nhà cậu ta...
Chen chúc đầy “bạn bè”.
Có một người nữ mặc váy màu vàng đang ngồi xếp bằng trên nóc tủ, lưỡi gần như sắp chạm đến đỉnh đầu Trần Vỹ rồi, nước miếng không ngừng tí tách nhỏ giọt xuống đất.
Bên cạnh tôi thì luôn có một đứa trẻ tung quả bóng, mà quả bóng đó lại là đầu của nó, vừa tung nó vừa đếm số, tôi sắp bị đứa trẻ nghịch ngợm trợn trắng mắt này phiền ch.ết rồi.
Ngoài ra còn có một nhóm côn đồ tuổi teen, dùng d.a.o gọt dưa hấu c.h.é.m qua c.h.é.m lại, ch.ết hết lần này đến lần khác, ruột của chúng dài đến mức có thể khiến người ta vấp ngã.
Lúc đầu thì cũng chỉ có vài người này, nhưng khi tôi ngồi lâu hơn, ngày càng có nhiều người chen vào, nhiều hơn cả những chiếc xe màu xanh trong chuyến vận chuyển dịp Tết.
Từ ngày tôi ở phòng vẽ thốt ra từ đó, những “người bạn” này như thể phát giác ra tôi vậy.
Họ không thể làm gì được tôi, bây giờ họ bắt đầu gây rắc rối cho những người xung quanh tôi.
Nếu tôi không ra tay, rất có thể Trần Vỹ sẽ vì những thứ này mà suy sụp.
Có một số việc, đợi khi bạn nhận thức ra được, thì rất có thể từ trước đó nó đã bắt đầu rồi.
9.
Tôi yêu cầu Trần Vỹ lấy đôi giày mà cậu ấy đang mang khi va vào “người bạn”.
Là một đôi Adidas mới toanh, món quà sinh nhật dành cho Trần Vỹ khi cậu 17 tuổi. Lần đầu tiên khi cậu ấy mang nó đã đến trước mặt tôi khoe khoang một phen.
Ngày hôm đó khi đến phòng vẽ, cậu ấy đã có mục đích rồi, nên đặc biệt mang đôi giày này.
Tôi đón lấy đôi giày này và nhìn qua chúng. Đúng thật là không tệ.
“Xin lỗi cậu rồi.” Tôi nói
“Cậu muốn làm gì?”
Trần Vỹ cảm thấy không ổn, đôi giày này chính là bảo bối của cậu.
"Dùng đôi giày này, đổi lại sự thanh tịnh cho cậu."
Đầu tiên, tôi rút dây giày ở chiếc giày bên trái, lấy một mảnh giấy viết ngày tháng năm sinh và giờ sinh của Trần Vỹ, nhét vào đế giày, rồi lấy chiếc bùa hộ mạng mà ông trẻ tư tặng cho tôi từ trong cổ áo ra.
Đây là một mảnh xương ngón tay hổ trắng, bên trong chứa đựng huyết thư cùng mật phù. Trải qua trăm năm sử dụng, nó đã trở thành một khối hồng ngọc ấm áp.