Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:16:00
Lượt xem: 564
Dù rằng đã là tháng 11 nhưng trời cũng không nên lạnh đến thế này.
Sau gáy Trần Vỹ đột nhiên nổi da gà.
Lưu Tiểu Huệ vẫn ở phía sau lặp đi lặp lại những tiếng thì thào:
"Nhanh lên..."
"Nhanh đi..."
"Mau chóng lên..."
"Cậu mau lên đi, nhanh lên, nhanh nữa lên, nhanhhhh!!!"
m thanh đó tuy trầm nhưng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng thiếu kiên nhẫn và càng lúc càng đáng sợ.
Vả lại …
Làm sao một người có thể vừa thổi hơi vừa nói chuyện được?
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Trần Vỹ lúc bấy giờ đã đến giữa cầu, cậu ấy đặt một chân chạm đất và muốn bước nhanh xuống xe.
Nhưng chưa kịp đợi cậu ta đứng vững.
Vút một tiếng!
Chiếc xe đạp đột ngột lao về phía trước.
Trần Vỹ muốn bóp phanh thắng lại nhưng có hai tiếng nổ bụp lớn, phanh trước và phanh sau đều bị hỏng cả.
Chiếc xe không những không giảm tốc độ mà còn lao đi như tên bay.
Trần Vỹ sợ hãi đến mức không thể hét lên, cậu nắm c.h.ặ.t t.a.y lái bằng cả hai tay và để mặc chiếc xe đạp lái cậu đi cả đoạn đường.
Khi nghe đến đây, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Trần Vỹ đã từng tập đi xe, đáng ra trong tình huống này cậu ấy hoàn toàn có thể dùng chân phanh lại.
Một chiếc xe đạp thì có thể đi nhanh đến mức nào chứ?
Trần Vỹ kích động nhìn tôi.
"Xe máy tôi tăng tốc độ lên 90 thì cũng chẳng sợ đâu, nhưng chiếc xe đạp hôm đó..."
Nói đến đây, Trần Vỹ tựa hồ lại nhớ lại tình huống đêm đó, toàn thân bắt đầu run rẩy.
"Ít nhất là 100! Nếu không chú ý thì tôi rất dễ ngã ch.ết!"
Có lần Trần Vỹ chở tôi đi xe máy, cậu ta mới tăng đến 50, tôi đã sợ ch.ết khiếp và ôm chặt cậu ấy suốt chặng đường, xin cậu dừng xe lại.
Tôi không thể tưởng tượng được một chiếc xe đạp đạp lên 100 sẽ đáng sợ đến thế nào.
Nhưng điều đáng sợ nhất đêm đó hoàn toàn không phải chiếc xe đạp như điên cuồng này mà là Lưu Tiểu Huệ.
Cô ấy bắt đầu la hét ở ghế sau, la hét xong rồi cười lớn.
Người bình thường dù có cười điên cuồng đến mấy cũng sẽ phải lấy hơi, nhưng cô lại không như vậy, cười suốt cả dọc đường.
Càng cười càng trở nên điên cuồng hơn, cuối cùng thì không thể phân biệt được đó là tiếng cười, tiếng khóc hay tiếng hét thất thanh.
Chất giọng lạnh lùng và chói tai.
Nó không giống như điều mà con người có thể phát ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-5.html.]
Trần Vỹ cảm thấy màng nhĩ của mình như sắp nổ tung.
Nhưng cậu không dám nhìn lại cũng không dám buông xe.
Tiếng bánh xe lạch cạch ngày một lớn hơn.
Trong bóng tối, tựa như có một vòi phun nước phun vào mặt cậu, cậu không dám cử động, chỉ dùng lưỡi l.i.ế.m một cái.
Vừa tanh vừa ôi.
Tất cả đều là máu.
7.
“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.
Trần Vỹ nhìn tôi, vốn là khuôn mặt sợ hãi dần dần trở nên đáng thương, đột nhiên hét lên:
"Tôi không biết! Tôi không biết! Tôi không làm gì Tiểu Huệ cả! Nhưng mấy người không tin! Mấy người không ai tin cả! A a a a!!!”
Chú Trần nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng chạy tới ấn giữ cậu ấy, tôi cũng mau chóng giúp một tay.
Chú Trần một tay với lấy lọ thuốc muốn đưa thuốc cho cậu uống thêm lần nữa.
Trần Vỹ hất đổ lọ thuốc trong tay cha cậu, những viên thuốc màu trắng bay tứ tung.
"Con không điên! Con không điên! Con chỉ là gặp phải ma mà thôi! Sao cha không tin lời con nói!"
Tôi nhanh chóng an ủi Trần Vỹ và bảo chú Trần ra ngoài trước.
Chú Trần bước ra tới cửa với đôi mắt đẫm lệ.
"Kim Giác, làm ơn cậu, nó chỉ nghe lời của cậu."
Sau khi tôi ngồi xuống, Trần Vỹ lại nói:
"Họ nói rằng tôi đang âm mưu gì đó với Lưu Tiểu Huệ, họ còn muốn kiện tôi, gia đình tôi còn muốn gửi tôi đến chỗ của An Định, Kim Giác, hôm nay tôi muốn cậu cho tôi một lời…”
Đôi mắt của Trần Vỹ đầy nước, nói:
“Cậu nói đi, là tôi điên rồi hay tôi gặp ma rồi?”
Tôi lưỡng lự một lúc rồi nói:
“Đừng lo, cậu không điên đâu.”
"Vậy lúc đó cậu nhìn thấy gì ở trên người Tiểu Huệ rồi?"
“Cũng không có gì, chỉ là một cánh tay thôi.”
Lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Tiểu Huệ, thì đã nhìn thấy một bàn tay màu xanh nhạt đặt trên vai Lưu Tiểu Huệ.
Móng tay rất dài, các ngón tay lần lượt đưa lên rồi lại hạ xuống, giống như đang đánh đàn vậy, rất tao nhã.
Khi Trần Vỹ nghe thấy điều này, cậu ấy đã khóc, như thể sự bất bình to lớn của cậu đã có người hiểu được.
“Tôi biết ngay là cánh tay đó mà…”
"Cậu nhìn thấy nó rồi?"
"Tôi không nhìn thấy, tôi cũng không biết cho đến khi Lưu Tiểu Huệ ở yên sau vỗ vai tôi…"
Đôi mắt của Trần Vỹ mở to hơn, nỗi sợ hãi mang đến cho cậu đêm đó vẫn chưa tiêu tan.
"...Từ đầu đến cuối, cô ấy chưa bao giờ ôm tôi, thứ ôm tôi... là thứ khác!"