Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 39
Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:46:42
Lượt xem: 441
Dù là ma sống hay lệ quỷ, thứ chống đỡ cho họ chỉ là một nỗi oán hận khó thể nuốt trôi, thế nhưng, nếu trả thù thành công, điều đó sẽ chỉ làm tăng thêm nghiệp sát, khi kết thúc cuộc đời và chịu đựng nỗi đau năm trăm năm địa ngục Thiết Vi.
Nếu lão Tề bị thiêu chết, Tiểu Lôi thật sự sẽ tạo nghiệp sát thật sự.
Tôi lấy bình cứu hỏa trong góc ra đưa cho cô ấy.
"Chúng ta không tức nữa, được không?"
Tiểu Lôi không tiếp lấy bình chữa cháy mà chậm rãi bước về phía trước, nhìn lão Tề và nhẹ nhàng nói:
"Nỗi đau mà hắn ta đang phải chịu bây giờ làm sao có thể so sánh được với tôi?"
Lão Tề đột nhiên xuyên qua ngọn lửa và đẩy về phía Tiểu Lôi với một tấm bùa Phật
Bang!
Tôi dùng bình chữa cháy đập vào đầu lão Tề, hắn lại nằm dưới đất rên rỉ. Chiếc bùa đã bị đốt cháy và biến dạng, một làn khói xanh bay đi, mất đi pháp lực.
Nói thì cũng đáng thương, bùa Phật Xiêm Mao có thể chặn ma quỷ nhưng không thể ngăn được ngọn lửa.
Tiểu Lôi mỉm cười nhìn lão Tề toàn thân co giật khi bị ngọn lửa thiêu rụi, vẫn lẩm bẩm:
“Tái sống, tái, tái chín,...”
Tiểu Lôi nhìn tôi.
"Chín năm phần rồi, bày ra dĩa thôi."
Tôi bấm bình chữa cháy.
Phụt một tiếng, bột trắng bao phủ cơ thể lão Tề.
Căn phòng tràn ngập mùi buffet nướng Hàn Quốc.
Lão Tề đã thần trí hỗn loạn, bằng đôi tay gần như cháy đến tan chảy của mình cầm tấm bùa Phật và đưa nó về phía Tiểu Lôi.
“Trừ tà tránh hung hiểm! Trừ tà tránh hung hiểm"
Chiếc bùa đã bị đốt cháy và dính chặt vào tay hắn, không thể tách rời được nữa.
Tiểu Lôi thờ ơ nhìn lão Tề, như thể đang nhìn đống rác trên đường.
“Tôi không còn tức giận nữa nhưng một số người thì vẫn còn.”
Một số bàn tay màu xanh lam nhô lên từ dưới mặt đất rồi từ từ trèo lên cơ thể của lão Tề, Vương Diễm, Chu Lâm, Lưu Tiểu Huệ và một số cô gái khác mà tôi không quen biết đều đã biến thành những bóng ma oán hận...
Lão Tề nhìn những ma nữ xung quanh mình, cười toe toét, để lộ hàm răng trắng chắc khỏe.
"Ha ha ha, báo thù phải không? Được rồi, ta nói thật cho ngươi biết, nếu ông đây chết, thì cũng lợi hại hơn mấy người, sư phụ mà ta cúng dường sẽ cho ta hưởng phúc dưới âm phủ, lúc sống các ngươi đấu không lại ta thì khi c.h.ế.t cũng vậy! Ha ha ha!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-39.html.]
Lão Tề nhìn Tiểu Lôi cười hoang dại:
"Ông đây lúc còn sống chơi các ngươi, c.h.ế.t rồi cũng tiếp tục xuống chơi các ngươi! Chơi c.h.ế.t các ngươi!"
Các ma nữ lập tức không dám tiến tới.
Tiểu Lôi cầm thanh kiếm Táo Mộc trong tay tôi và ra hiệu trước mặt lão Tề.
"Ngươi biết nhiều như vậy, nhất định nhận ra thanh kiếm gỗ này đúng chứ?"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Mắt của lão Tề bị cháy bỏng cả, ông không cách nào nhìn rõ.
Tiểu Lôi nhìn lão Tề với vẻ chế nhạo.
"Vậy để ta giới thiệu với ngươi, thanh kiếm Lôi Kích Táo Mộc này đã được quét lớp m.áu của lệ quỷ, sau khi nó đ.â.m ngươi, toàn bộ sức mạnh linh hồn của ngươi sẽ mất đi, ngươi không thể nhận được bất kỳ sự cúng kiếng hương hỏa nào từ nhân gian, xuống tới dưới đó ai cũng có thể bắt nạt ngươi."
Tiểu Lôi lấy chiếc gương nhỏ của Trần Vỹ ra và cho lão Tề xem dáng vẻ xấu như ma của hắn.
"Tốt nhất thì ngươi nên cầu nguyện bản thân có thể sống thêm mấy năm nữa, bởi vì so với thời gian sau khi ngươi chết, thì giờ khắc này ngươi như đang trên thiên đường!"
Ma nữ ngay lập tức gặm nhấm cơ thể của lão Tề, mặc dù chúng không thể làm tổn hại đến thân thể của ông, nhưng chỉ riêng ảo giác cũng đủ khiến lão Tề sợ hãi.
Lão Tề bỗng nhiên khóc lóc:
"Kim Giác! Kim Giác! Giúp tôi với!"
Tôi nói với những hồn ma nữ này:
"Tôi biết mọi người đáng thương, nhưng oán hận sẽ chỉ khiến mọi người biến chất thôi. Đừng nghĩ đến việc trả thù nữa."
Nhưng ánh mắt của ma nữ sáng rực, chúng tiếp tục gặm nhấm cơ thể lão Tề, hắn sợ đến mức ngất đi.
Tôi lấy ra thiết ấn do ông trẻ tư truyền lại cho tôi và niệm:
“Tam đồ ly trường dạ, ngũ khổ tẫn thích khiên. Nghiệt hải giai tức lãng, vấn pháp đáo nhân thiên.”
Sau khi niệm chú xong, tôi lấy ấn sắt ấn lên từng hồn ma nữ một. Họ lập tức trở lại hình dáng trước khi chết, như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, lập tức biết rõ nhân quả.
Các cô gái mỉm cười, vẫy tay chào tôi rồi biến mất.
Lưu Tiểu Huệ đôi mắt ướt đẫm nhìn Trần Vỹ.
Cơ thể của Trần Vỹ đột nhiên mềm nhũn, ngã vào người tôi rồi nói với Tiểu Huệ:
"Thật xin lỗi nhé, lúc nãy chiếm dụng cơ thể của bạn trai cô rồi."
Lưu Tiểu Huệ mỉm cười lắc đầu, ôm lấy Trần Vỹ, rồi nói với tôi:
"Cảm ơn."