Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 30
Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:37:55
Lượt xem: 249
Nhìn nốt ruồi chu sa ở khóe miệng, nhìn thoáng qua tôi đã nhận ra đó là Chu Lâm.
Tôi đã nhìn thấy nhiều “người bạn” mặt mũi trống hoác, cũng tự tin mình dũng cảm.
Nhưng lần này tôi thực sự bị dọa sợ rồi.
So với những con ma không có thực thể, phiêu bạt vô định, mảnh da được cắt ra từ khuôn mặt con người này thực sự khiến tôi cảm nhận được kinh hãi là như thế nào.
Không thể tưởng tượng được, làm sao cô ấy có thể bóc ra toàn bộ khối da một cách bình tĩnh mà tay không hề run.
Tôi lao nhanh ra ngoài.
Một số bạn cùng lớp ở studio mỹ thuật đang chuẩn bị đến lớp thì thấy tôi chạy ra ngoài, họ vội chạy tới hỏi thăm.
Tôi hơi hoảng loạn nên chỉ chỉ vào những đồ vật trong bãi đậu xe và hỏi ở đâu có điện thoại tôi muốn gọi cảnh sát.
Một vài thằng con trai dũng cảm, tò mò đi đến bãi đậu xe để xem xét, tôi cũng đi theo phía sau và chỉ vào những thứ bên cạnh chiếc tủ bị hỏng.
Những thằng con trai bước tới, nhìn những bức tranh trên mặt đất, rồi lại nhìn tôi, tự hỏi chúng có ý nghĩa gì.
Tôi lại gần hơn và chỉ vào bức tranh cho họ xem.
Nhưng nhìn bức tranh trước mặt, tôi chợt c.h.ế.t lặng.
Chỉ là một vài bản phác thảo thông thường.
Tóc, mặt, tất cả đều biến mất.
Tôi nhìn quanh một lần nữa, không thấy gì cả.
Các bạn cùng lớp nhìn tôi đầu đầy mồ hôi lạnh, hỏi tôi có chuyện gì vậy.
Tôi cảm thấy kinh hồn bạt vía, lên xe bỏ chạy về nhà.
43.
Tôi đạp xe về nhà, tâm trạng vô cùng chán nản.
"Kim Giác, anh thật sự không hiểu gì cả."
Tôi chợt nhớ tới những gì Tiểu Lôi đã nói với tôi.
Yêu đương hẹn hò mà không biết gì về cô ấy.
Tôi bàng hoàng tiến về phía trước.
Con đường đổ nát này được thi công quanh năm nhưng trên đường luôn xuất hiện ổ gà, đèn đường hai bên không bao giờ sáng đèn thường xuyên.
Lúc này đã là tám chín giờ tối, trên đường cũng có rất ít xe cộ, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe máy phóng qua tôi.
Đang đi thì thấy có người ở phía trước.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-30.html.]
Tóc dài ngang vai, mặc áo khoác ngoài màu đỏ, nhìn bóng lưng trông rất quen, đặc biệt là chiếc khăn quàng đỏ.
Tôi đạp nhanh hai cái, muốn tiến tới nhìn xem, tốc độ của người đó dường như cũng tăng nhanh theo.
Nhìn bóng lưng cô ấy, tôi càng chắc chắn hơn và nhanh chóng hét lên:
"Tiểu Lôi!"
Người đó không quay đầu và phóng đi nhanh hơn.
Thực sự là cô ấy!
Mông tôi rời khỏi yên xe, suýt nữa thì nhổm cả người dậy, tôi đạp nhanh đuổi theo, vừa đuổi theo vừa la lớn:
"Tiểu Lôi! Là Tiểu Lôi sao?"
Người đó không nhìn lại và rẽ vào đường vành đai phía nam.
Tôi dùng hết sức đuổi theo, thấy khoảng cách ngày càng gần hơn, nhưng vẫn luôn cách nhau hơn chục mét, đạp đến mức chân tôi đau nhức và đổ mồ hôi đầm đìa nhưng tôi không muốn bỏ cuộc.
Đường đi gập ghềnh, đèn pin trên tay lái rung lắc dữ dội.
Tôi thực sự không thể đạp xe được nữa và hét toáng lên:
"Tiểu Lôi, em dừng xe lại! Anh là Kim Giác!"
Cả quãng đường xe cứ vang lên tiếng lộc cộc, rồi đột ngột tăng tốc và một lực kéo tôi về phía trước.
Nhớ đến chuyện đã xảy ra với Trần Vỹ, tôi sợ hãi hét lên.
Một âm thanh chói tai…
Cùng với tiếng hét của tôi, cả chiếc xe lao đi, bánh trước bất ngờ chìm xuống, rầm một tiếng, tôi và chiếc xe cùng lộn nhào.
Lộc cộc, leng keng, trong màn đêm tôi không thể phân biệt được trên dưới trái phải nữa, tôi chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội, quay mòng rồi ngất lịm đi.
Không biết đã qua bao lâu, tôi lơ mơ cảm thấy đau nhức sau gáy, không thở được và cảm thấy buồn nôn.
Sau một cơn ho dữ dội, tôi tỉnh dậy.
Tôi đang nằm ngửa trong rừng ven đường, có một người đang ở trên người tôi, ấn mạnh vào ngực.
Đôi tay này giống như móng vuốt sắt, có sức mạnh to lớn và toát ra sự mát lạnh.
Tôi muốn vùng ra nhưng tay không nhấc nổi nên chỉ có thể để người này ấn giữ tôi lại.
Đèn pin trên xe đạp của tôi vẫn sáng, chiếu vào khoảng không gian cạnh tôi.
Cổ và đầu người này đầy khói, tôi không nhìn rõ mặt nhưng tôi nhận ra chiếc khăn quàng cổ màu đỏ kia.
Là Tiểu Lôi.