Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:14:36
Lượt xem: 605
Sáng ngày hôm sau, Trần Vỹ và cô bạn đó không đến lớp vẽ.
Tôi bắt đầu thấy hơi bất an nên kiếm cớ gọi điện hỏi thăm.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Người trả lời điện thoại là cha của Trần Vỹ, nói rằng Trần Vỹ có việc phải làm và đã ra ngoài rồi.
Sau khi cúp điện thoại, tôi tự trấn an mình rằng chắc cuối tuần nên cậu ấy hẹn bạn gái đi chơi rồi, cậu chàng này đúng là lắm chiêu trò.
Thứ hai tôi quay lại trường, học lớp chính quy, Trần Vỹ cũng không đến.
Tôi lại gọi điện thoại hỏi nhưng vẫn là cha của Trần Vỹ trả lời cuộc gọi, ông ấy chỉ nói rằng Trần Vỹ bị ốm, hai ngày nữa sẽ quay lại trường.
Giọng điệu của chú Trần rất bình tĩnh, nhưng tôi luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Tuần tiếp theo đó, Trần Vỹ không đến lớp.
Thứ hai tuần tiếp nữa, chú Trần một mình đến trường.
Chú Trần hỏi tôi về chỗ ngồi của Trần Vỹ, sau đó thu dọn tất cả tài liệu ôn tập và đem đi, trong suốt quá trình đó chú cuối đầu chẳng nói gì, sắc mặt cũng không được tốt.
Tôi giúp chú Trần dọn dẹp rồi lại tiễn chú xuống sân.
Sau khi ra khỏi cổng trường, tôi hỏi:
"Chú ơi, Trần Vỹ còn quay lại không?"
Chú Trần không nói gì, cúi đầu lặng lẽ rời đi.
Đi được mấy bước, chú lại quay người lại, do dự một lát rồi cuối cùng lấy hết can đảm nói:
"Kim Giác, Tiểu Vĩ luôn coi con là bạn thân của nó, nếu con có thời gian thì đến thăm nó đi.”
4.
Khi tôi gặp lại Trần Vỹ, tôi xém chút nữa không nhận ra cậu ấy.
Sắc mặt cậu tái nhợt, dưới mắt có hai quầng thâm, tóc bết dầu, nằm trên giường đắp chăn bông người gầy rộc như cây tăm, gần như mất cả dáng.
Trên bàn bên cạnh có một đống thuốc vương vãi, một mùi lạ tràn ngập căn phòng.
Sau khi chú Trần đưa tôi vào, chú ghé vào tai Trần Vỹ nói:
"Kim Giác đến thăm con đấy."
Nói xong, chú Trần đi ra ngoài đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.
Trần Vỹ đang nửa mê nửa tỉnh, một hồi sau khi nhận ra, đôi mắt hơi nhắm lại của cậu đột nhiên mở to.
Sợ hãi, bất an và có chút oán giận.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Trần Vỹ như thế này, có chút sợ hãi.
Trần Vỹ cười khẩy:
"Gia đình cho rằng tôi điên rồi."
Tim tôi đập thình thịch vì điều tôi lo lắng cũng đã xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-3.html.]
Trần Vỹ thò tay ra khỏi chăn, tôi choáng váng.
Hai tay của cậu đầy vết sẹo, bị trói chặt bằng dây thừng.
"Hiện giờ, chỉ có cậu mới có thể chứng minh tôi không điên."
Tôi rất thân quen với Trần Vỹ, đương nhiên biết cậu ấy không điên nên vội bước tới kiểm tra vết thương.
Trần Vỹ lập tức né tránh, không cho tôi chạm vào cậu ta, cậu nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu và hỏi:
“Đêm đó cậu đã nhìn thấy gì?”
"Tôi……"
Tôi không biết phải giải thích với cậu ấy thế nào.
"Lúc đó cậu không nhìn thấy gì cả sao?" Trần Vỹ lại hỏi.
“Nhìn thấy gì là nhìn thấy gì?” Bây giờ tôi chỉ có thể giả ngu.
"Hừ..."
Trần Vỹ cười tự giễu, rồi nói một tràng dài như s.ú.n.g liên thanh:
“Tháng trước hai chúng ta đến tiệm sách để tìm truyện tranh, cậu cầm cuốn “Truyền Kỳ Thiên Tử” lên nhìn một cái rồi lại bỏ xuống.”
“Còn có hôm đó, hai chúng ta ngồi xe bus, vừa mới ngồi xuống cậu đã ôm m.ô.n.g đứng dậy.”
“Trong lúc huấn luyện quân sự, huấn luyện viên không ra lệnh nhưng đột nhiên cậu lại một mình một ngựa đi khỏi hàng.”
Trần Vỹ trong một hơi nói hết ra, nhất thời tôi cũng không nói được gì.
Mấy lần đó, tôi đã đụng chạm với thứ đó.
Mặc dù tôi đã quen với nhiều “người bạn” của mình, nhưng luôn có một số “người bạn” mới mẻ sử dụng những cách thức độc đáo của riêng mình để gây rắc rối, điều này khiến tôi khó mà đề phòng.
Ví dụ như, trong quá trình huấn luyện quân sự, ai có thể ngờ rằng một “người bạn” trông giống như huấn luyện viên đột nhiên ra lệnh cho tôi giữa lúc thanh thiên bạch nhật? Tôi cũng đâu có nhìn thấy cái lỗ ở phía sau đầu ông ta đâu.
Lúc đó tôi còn tưởng mình qua quýt được rồi, không ngờ Trần Vỹ đều để ý tất cả.
Trần Vỹ không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn tôi, trong sự oán hận có cả thất vọng.
Ánh nhìn này khiến tôi rất khó chịu.
Nhưng những chuyện này tôi thực sự không thể nói, thậm chí cả nghĩ tôi cũng không thể nghĩ về chúng.
Trần Vỹ đột nhiên cười nói:
"Cha tôi tính gửi tôi vào bệnh viện An Định, giường bệnh cũng đã được sắp xếp sẵn rồi."
Bệnh viện An Định là bệnh viện tâm thần địa phương của chúng tôi.
Trần Vỹ thường nói đùa, câu nói cậu ấy thích nhất là: Cậu vừa chạy ra từ bệnh viện An Định đúng không?
Không ngờ tới một ngày, cậu lại được gửi đến nơi đó.
Chúng tôi không nói, chỉ im lặng.
Đó là những phút khó khăn nhất đối với tôi.