Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:37:25
Lượt xem: 385
Leo lên xe, tôi quay lại hỏi cậu:
"Có thật là mối tình đầu nào cũng không bao giờ kết thúc tốt đẹp không?"
Trần Vỹ suy nghĩ một chút rồi đáp:
"Không hẳn, thành bại tại người."
42.
Trời đã tối rồi.
Tôi đạp xe đến studio vẽ Đại Phong.
Trong phòng vẽ vẫn còn rất nhiều người, sau khi vào, tôi đã tìm kiếm một lượt, nhưng không thấy Tiểu Lôi.
Lại hỏi các bạn cùng lớp, hỏi liên tiếp nhiều người cũng không ai trong số họ có ấn tượng gì về Tiểu Lôi, chuyện này khiến tôi hơi hốt hoảng, cuối cùng, cô trợ giảng cũng có chút ấn tượng với Tiểu Lôi, hỏi tôi:
"Có phải là cô gái hay ngồi vẽ nơi cạnh tường, mỗi khi vẽ đều chỉ nghe nhạc và không nói chuyện không?"
Trái tim treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tôi vội vàng gật đầu nói:
“Vâng, vâng, gần đây cô có gặp cô ấy không ạ?”
Trợ giảng cho biết đã mấy ngày không thấy cô đến.
Tôi tính toán thời gian, từ ngày tôi không còn ở studio vẽ nữa thì Tiểu Lôi cũng không đến.
Tôi nhớ rằng Tiểu Lôi và một số người đồng hương đang thuê một căn nhà ở khu dân cư gần đó, vì vậy tôi đã tìm và hỏi một số bạn cùng lớp sống ở huyện Ngụy, họ nhớ lại, dường như đúng là có một đồng hương như vậy, nhưng họ không thuê nhà cùng nhau cũng rất ít nói chuyện với cô.
Tôi chạy ra ngoài tìm cô ấy, men theo con đường tôi từng đưa Tiểu Lôi về nhà. Mỗi lần tôi và cô ấy tạm biệt nhau, cô ấy luôn bước vào khu dân cư này.
Nếu không thuê nhà cùng đồng hương thì cô sống ở đâu chứ?
Tôi bỗng thấy hối hận, vì sao mỗi lần tiễn cô ấy về, lại không tìm lý do đến chỗ cô ấy ở ngồi chơi chứ.
Tôi đi dạo quanh khu dân cư, tự hỏi liệu Tiểu Lôi có khi nào đã rời khỏi đây không, nhưng tôi có cảm giác mạnh mẽ rằng đây chính là nơi cô ấy sống.
Tôi tiếp tục tìm và khi đi ngang qua bãi đậu xe, tôi cảm thấy chỗ này âm khí nặng nề.
Xì xào, xì xào...
Chiếc bùa trên cổ tôi dường như hơi chuyển động.
Tôi bước thêm hai bước về phía bãi đậu xe, chiếc bùa hộ mạng càng rung chuyển dữ dội hơn.
Trong bãi đậu xe có hơn chục chiếc xe đạp, trong góc có hai chiếc tủ hỏng và một chiếc ghế sofa phủ đầy bụi, ngoài ra thì chẳng còn gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-29.html.]
Nhìn vào tủ, trong lòng tôi chợt có một cảm giác kỳ lạ.
Tôi bước tới thì thấy tay nắm cửa tủ không có nhiều bụi.
Tôi ngồi xổm trước tủ do dự một lúc rồi cẩn thận mở cửa.
Bên trong có mấy cuốn lịch treo tường cũ đã ẩm mốc, tôi lật xem thì thấy bên dưới cuốn lịch là một giá vẽ cũ màu xanh đậm.
Tim tôi lập tức nhảy dựng lên.
Đó là giá vẽ của Tiểu Lôi.
Nhưng nó cũ hơn tôi nhớ rất nhiều, bên trong có rất nhiều bức tranh, rất nặng.
Tôi lấy chiếc đèn pin Tiểu Lôi đưa cho tôi và xem những bức tranh ở giá vẽ.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Một vài bức vẽ tĩnh vật bằng bột màu tôi vẫn còn ấn tượng, đều là chúng tôi cùng nhau vẽ, ngoài ra còn có một số bản phác thảo về phần đầu, giấy rất ố vàng và có nhiều vết nước, tôi cẩn thận nhìn xem chữ ký.
Một số là từ năm ngoái, vài bức thì từ năm trước, số khác là từ năm trước đó nữa, lật đến cuối cùng, thế mà còn có những bức tranh được vẽ vào năm 1997.
Tranh của Tiểu Lôi đẹp hơn của tôi rất nhiều. Cho dù cô ấy không thể vào Học viện Mỹ thuật Trung ương, thì thi vào các trường như Học viện Mỹ thuật Tứ Xuyên, Học viện Mỹ thuật Lỗ Tấn và Học viện Nghệ thuật Nam Kinh cũng không thành vấn đề, tại sao cô ấy phải ở lại đây học năm năm?
Tôi nhìn thấy một chiếc túi nhựa khác đựng giấy phác thảo. Sau khi mở nó ra, lòng tôi ấm áp đến lạ.
Đó là hình phác thảo của tôi, được bảo quản tốt bên trong túi nhựa.
Những bức tranh của cô thường có chữ ký là Lục Tiểu Lôi hoặc Tiểu Lôi, nhưng bức này thì khác: “2001.12.10, Kim Giác do Tiểu Lôi vẽ”.
Nhìn thấy cô ấy và tôi ở cạnh nhau, tôi có cảm giác cực kỳ ấm áp.
Trong quãng thời gian đó tôi không làm người mẫu, đây là bức tranh đầu tiên cô ấy vẽ cho tôi, cách đưa bút khác với thường lệ, nét vẽ lộn xộn, chỉ khi nhìn kỹ tôi mới nhận ra tất cả đều là những nét vẽ lộn xộn đều là con chữ.
Là Kim Giác.
Cô ấy viết đi viết lại tên tôi để vẽ nên gương mặt tôi.
Tôi đột nhiên rất xúc động.
Nhưng bức tranh tiếp theo tôi nhìn thấy dường như dội một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân.
Đó là gương mặt Vương Diễm, là bức mà Tiểu Lôi đã vẽ Vương Diễm trước đó, phác họa một hộp sọ và cơ bắp không có khuôn mặt, nhưng lần này còn có tóc trên đó.
Nhìn vào màu tóc và hình dạng lượn sóng, tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là tóc thật của Vương Diễm.
Tay tôi run lên, một thứ nhàu nát khác rơi ra, sau khi nhìn rõ, tôi sợ hãi ngồi bệt xuống đất.
Đó là một mảnh da được cắt ra từ khuôn mặt người, ngoại trừ hai lỗ trống ở mắt, mọi thứ còn lại đều hoàn chỉnh.