Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 26

Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:35:43
Lượt xem: 459

Hôm nay tôi định sử dụng phương pháp cải tiến mà ông trẻ tư đã dạy cho tôi, nên tôi nói với Trần Vỹ:

"Biện pháp thì tôi có, nhưng không biết cậu có thể chịu đựng được hay không."

"Cậu nói."

"Đầu tiên tôi cần một khối thịt trên cơ thể của cậu."

Trần Vỹ sửng sốt, im bặt.

Tôi cầm xiên thịt cừu ra hiệu cho cậu:

“Cũng không nhiều lắm… kích thước bằng một sợi mì là được.”

Những bộ phim bắt quỷ Hong Kong trước kia, khi các đạo sĩ đang trừ tà, họ sẽ bất ngờ cắn ngón tay giữa để lấy m.áu vẽ bùa, lúc đó tôi chỉ nghĩ là nó ngầu.

Sau này tôi cũng học được một lần, rồi tôi mới nhận ra nó khó đến nhường nào.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Chỉ động tác cắn ngón giữa để chảy m.áu đã đòi hỏi sự khéo léo và kiên trì.

Tôi không những không cắn được mà còn đau đớn đến hét cả lên.

Lúc đó tôi mới nhận ra rằng chỉ cần cắn ngón tay thôi cũng đủ dọa ma bỏ chạy rồi.

Dù làm gì thì ít nhất trước hết phải có dũng khí, dũng khí có thể xua đuổi tà ma.

Tôi thấy Trần Vỹ im lặng, liền nói:

"Thật sự không phải tôi làm khó cậu, đây là cách đơn giản nhất mà tôi biết."

Trên thực tế, tôi không chắc đó có phải là cách đơn giản nhất hay không, nhưng chắc chắn đó là cách dễ làm nản lòng nhất.

Trần Vỹ uống thêm một cốc bia, không nói gì, nói rằng đi mua một bao thuốc lá.

Nhìn vẻ mặt của cậu ấy, đoán chắc rằng cậu sợ rồi. Tôi đã định bụng đợi cậu ấy quay lại thì sẽ thuyết phục cậu ấy từ bỏ ý định gặp Tiểu Huệ.

Chờ hồi lâu, Trần Vỹ loạng choạng quay lại, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái nhợt, run rẩy bỏ một túi giấy dính m.áu lên bàn.

Trong túi giấy là một khối thịt.

Tôi thấy trên tay Trần Vỹ vẫn đang cầm một con d.a.o rọc giấy đẫm m.áu, vậy là cậu ta vừa đi mua một con d.a.o để cắt thịt.

"Đủ chưa?" Trần Vỹ hỏi tôi với đôi môi run rẩy.

Tôi tức giận đến mức gần như hét lên:

"Cậu chí ít tiêm tí gây mê chứ!"

Trần Vỹ cũng c.h.ế.t lặng, mở to mắt nhìn tôi:

“Có thể gây mê được à?”

“Tôi cũng đâu có nói là không được…”

"Mẹ nó, sao không nói sớm!"

38.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-26.html.]

Đầu tiên tôi đưa Trần Vỹ đến phòng khám để băng bó vết thương, sau đó đi chợ mua nửa cân thịt xay, rồi cùng nhau đến ngã tư nơi Lưu Tiểu Huệ xảy ra tai nạn.

"Tiểu Huệ bây giờ còn ở đây không?" Trần Vỹ hỏi.

"Ma trong nháy mắt có thể đi hàng ngàn dặm, không có nơi cố định, nhưng nơi đây là nơi dễ dàng nhất để tìm thấy cô ấy."

Thành thật mà nói, tôi cảm thấy hơi hãi.

Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng phương pháp này, nếu không linh nghiệm, Trần Vỹ hẳn sẽ g.i.ế.c tôi mất.

Tôi bảo với Trần Vỹ, trước tiên băm vụn mảnh thịt của cậu, trộn với nhân thịt heo, bày ở ven đường đợi quạ đến ăn, ăn được một nửa, đuổi quạ đi, rồi mình một nửa còn lại, xong thì niệm chú, mượn mắt của quạ thì có thể thấy được. Có thể kéo dài từ ba mươi giây đến một phút, đến lúc đó muốn nói điều gì đó thì phải nắm bắt thời gian.

Hãy nhớ kỹ rằng, ngàn lần không được khóc, một khi bị nước mắt che mờ, âm dương sẽ chia cắt, mối liên hệ sẽ đứt đoạn.

Trần Vỹ làm theo lời tôi, đặt miếng thịt băm ở ngã tư. Hai chúng tôi ngồi xổm trên bãi cỏ ven đường và chờ đợi.

Trần Vỹ đến gần tôi, nói:

"Kim Giác, tất cả những thứ này cậu học từ đâu đấy?"

"Đừng nghĩ tới nữa, chuyện này sẽ không có lần thứ hai. Nếu một ngày nào đó cậu trở thành cảnh sát, đừng tìm tôi làm những thứ này là được."

"Sao mà có thể? Đâu dễ vào được đội cảnh sát hình sự như vậy chứ?"

Trần Vỹ đột nhiên nhớ tới cái gì, lại hỏi:

“Không đúng… Trong thành phố này có quạ chứ?”

“Cậu yên tâm, chỉ cần chúng chưa bị tuyệt chủng ở khu vực của chúng ta thì ắt sẽ bay đến.”

Tôi bắt đầu nhẹ giọng huýt sáo.

Tiếng huýt tuy rất khó nghe nhưng lại có sức xuyên thấu mạnh mẽ, có thể truyền đi rất xa, được gọi là sáo phượng hoàng, chuyên dùng để gọi chim chóc.

Một lúc sau, những con chim sẻ và chim khách từ khu rừng xung quanh lần lượt bay tới, có cả con cú, thêm một lúc nữa, một con chim lớn màu đen bay tới.

Trần Vỹ lúc đó rất phấn khích.

"Quạ kìa!"

Con quạ dường như ngửi thấy mùi gì đó, đậu trên cành cây nhìn trái nhìn phải, khi nhìn thấy gói thịt băm ở ngã tư, nó bay xuống và bắt đầu ăn.

Thấy con quạ ăn hòm hòm rồi, tôi và Trần Vỹ lập tức chạy tới.

Khi con quạ nhìn thấy có người tới, nó cắn chiếc túi nhựa và cố gắng bỏ chạy, tôi và Trần Vỹ một phen hú vía, thật không ngờ nó lại biết cách đóng gói đem về nữa, bị nó đem đi thật rồi thí chúng tôi công cóc à.

Trần Vỹ nhặt những viên đá nhỏ ném qua, con quạ thấy có người tấn công nên có chút sợ. Nó thả chiếc túi nhựa xuống đất, không dám cắn nữa, kêu lên mấy tiếng rồi bay đi.

Tôi bước tới cầm túi nhựa lên, đầu tiên lấy một nắm thịt băm cho vào miệng, sau đó đưa cho Trần Vỹ một nắm, vừa tanh vừa ngấy.

Hai chúng tôi lập tức nhắm mắt lại, chịu đựng cơn buồn nôn, vừa nhai miếng thịt băm vừa nói:

“Thiên linh linh địa linh linh, âm đục dương trong, cho mượn đôi mắt, nghe theo lệnh ta!”

Sau khi nhai bảy lần, tôi hét lớn:

"Mở!"

Loading...