Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:30:19
Lượt xem: 323
Không biết chúng tôi ôm nhau bao lâu thì Tiểu Lôi lại tự mình tách ra, hai chúng tôi đứng đối mặt mà lau nước mắt.
Tôi đạp xe một quãng đường dài, khi rẽ vào một góc nhỏ, tôi quay đầu nhìn lại, thấy Tiểu Lôi vẫn đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo ở trước cổng trường.
Cô ấy thấy tôi quay đầu lại, có vẻ rất phấn khích, nhảy lên và vẫy tay chào tôi.
Trên đường về nhà, khắp nơi đều tối tăm, chỉ có chút ánh sáng vàng ấm áp từ chiếc đèn pin mà Tiểu Lôi đưa cho tôi đang lắc lư trước mặt.
28.
Kể từ hôm đó, ngày nào tôi cũng đến trường như thường lệ, dùng thời gian tự học buổi tối để vẽ.
Năm chúng tôi có khoảng chục học sinh mỹ thuật, đều tập trung để học, sau khi quen biết nhau rồi, bầu không khí cũng trở nên hòa thuận.
Ngô Tuấn Lệ bên lớp 1 đã đến Studio vẽ Thạch Gia Trang để học trong một khoảng thời gian, nói rằng đã học được nhiều mẹo để tăng thêm điểm cộng.
Khi vẽ chân dung thì tôi ngồi cạnh cô ấy, chúng tôi trò chuyện về việc vẽ tranh, đang nói được nửa chừng, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, tôi nhìn quanh phòng, không thấy gì cả.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy có gì đó không ổn, cảm giác quen thuộc đó lại quay trở lại.
Tôi nhìn quanh quẩn, thông qua cửa sổ mà nhìn ra ngoài, lập tức xịt keo tại chỗ.
Tòa nhà giảng đường của chúng tôi là một hình vòng cung. Sau giờ học, đèn trong khuôn viên trường tắt, mọi thứ bên ngoài đều tối tăm.
Cách cửa sổ lớp học, tôi thấy có người ở tầng hai tòa đối diện đang nhìn tôi.
Dù khoảng cách rất xa nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của người đó rất đáng sợ.
Áo khoác màu đỏ, khăn quàng cổ màu đỏ.
Tôi chạy thật nhanh ra khỏi lớp, khi nhìn lại thì người đối diện đã biến mất.
Tôi đi một vòng khắp khuôn viên trường cũng không thấy hình bóng Tiểu Lôi đâu cả.
Quay trở lại lớp học, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tôi ngồi xuống và tiếp tục vẽ.
Ngô Tuấn Lệ còn muốn nói về cách vẽ tóc nhưng tôi không dám trả lời lại.
Nghĩ đến Vương Diễm và Chu Lâm, tôi lại càng sợ hãi hơn, lặng lẽ viết một câu vào sổ phác thảo của bản thân: Buổi tối cùng nhau về nhà.
Sau đó đẩy cuốn sách cho Ngô Tuấn Lệ.
Ngô Tuấn Lệ liếc nhìn dòng chữ trên sổ xong thì thào: Cậu ngáo à?
Sau đó tôi mới sực nhớ ra rằng Ngô Tuấn Lệ ở trong ký túc xá trong trường, ký túc xá có tận mấy người, không cần về nhà.
29.
Tan học, tôi ngồi xổm đợi bên ngoài ký túc xá nữ một lúc, tôi đoán là không có chuyện gì xảy ra nên đi về nhà.
Ánh sáng trên đường đi về ngày một tệ. Thi thoảng có một chiếc xe máy từ phía sau phóng qua tôi, hình như có vài bóng đen lắc lư phía sau lưng tôi, tôi quay người lại, chẳng thấy gì, nhưng vẫn cảm giác như có thứ gì đó ẩn nấp trong bóng tối, đang thầm lặng quan sát tôi.
Tôi hơi sợ hãi, đi vội về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-20.html.]
Trong vài ngày tiếp theo đó, cảm giác này ngày càng mãnh liệt hơn.
Cho dù tôi đang trên lớp học, ăn cơm, vẽ tranh hay đi về nhà.
Tôi luôn có cảm giác như có một đôi mắt đang theo dõi tôi từ xa.
Thị giác là một thứ thực sự kỳ lạ, rõ ràng là không thể nhìn thấy hoặc chạm vào nó, nhưng nếu bản thân đang bị nhìn chằm chằm, lại có thể cảm nhận được nó.
Đôi khi tôi sẽ đột ngột quay đầu nhìn về hướng mà tôi cảm nhận được đôi mắt đang nhìn mình, nhưng ở đó chẳng có gì cả.
Sau một vài lần, các bạn cùng lớp xung quanh đều cảm thấy tôi có điều gì đó bất ổn.
Vì để che đậy hành vi này, mỗi lần đột ngột xoay cổ, tôi đều nhanh chóng xoa xoa lấy cổ, giả vờ như cổ mình đang không thoải mái.
Ban đầu cảm giác đó chỉ có ở trường.
Nhưng không ngờ rằng, dần dà về đến nhà cũng bắt đầu bất ổn.
Khi tôi một mình ở trong phòng bật đèn bàn làm bài tập về nhà, cảm thấy như có ai đó đang đứng sau lưng mình vậy.
Mặc dù mẹ tôi cũng thường xuyên làm điều này nhưng tôi có thể đảm bảo rằng, người đó chắc chắn không phải là mẹ tôi, bởi vì bầu không khí hoàn toàn khác.
Đôi khi tôi còn có thể cảm nhận được người đó đang ở ngay sát phía sau lưng mình, bởi vì tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở mát lạnh phả vào gáy mình.
30.
Khi tôi đang ngủ, cảm thấy chăn bông chuyển động, như có thứ gì đó đang kéo chăn.
"Kim Giác..."
"Kim Giác..."
Nửa ngủ nửa tỉnh, hình như tôi nghe thấy Tiểu Lôi đang gọi mình.
“Ừ……”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi muốn nói nhưng lại dần không thở được, đầu óc choáng váng.
Cộc cộc cộc cộc.
Trên bàn vang lên tiếng gõ giòn tan.
Đầu óc tôi dường như tỉnh táo hơn đôi chút, tôi cố mở mắt ra.
Ngực tôi vẫn rất bí bách.
Có ai đó đang đè vào n.g.ự.c tôi, khiến tôi không thể thở được.
Vì khoảng cách quá gần nên tôi không thể nhìn rõ mặt người đó.
Tôi chỉ cảm thấy rất trắng trẻo, mắt to đen láy, tóc xõa bù xù che kín cả đầu tôi.