Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:29:49
Lượt xem: 309

Nhạc phát cuối cùng cũng kết thúc, tôi bấy giờ mới nhận ra, tranh vẽ của Tiểu Lôi vẫn luôn trống rỗng, cô nãy giờ vẫn luôn cúi đầu bất động.

Tôi quay người lại thì thấy mặt cô ấy đầm đìa nước mắt, mũi đỏ bừng, mặt và mắt cũng đỏ.

Tôi sợ hãi và không biết phải làm gì.

Tiểu Lôi ngẩng đầu, mũi giật giật, hỏi tôi:

"Anh sau này còn đến đây nữa không?"

"Anh…"

Tôi thật sự rất sợ.

Trước mặt mẹ tôi và Tiểu Lôi, họ dường như chỉ nhìn thoáng qua đã biết tôi đang nghĩ gì.

Có lẽ tôi thực sự không thích hợp để hẹn hò.

Tôi vụng về muốn dùng tay lau nước mắt cho cô ấy nhưng lại không biết lau như thế nào. Sau đó tôi nhớ ra trong túi của Tiểu Lôi hình như có túi khăn giấy, tôi vội sờ vào, khó khăn lắm mới lấy được khăn giấy ra, Tiểu Lôi cầm lấy lấy ra một tờ lau nước mắt.

Tôi ở bên, không hề di chuyển chút nào.

Tiểu Lôi lau nước mắt xong, thở dài một hơi, hồi lâu cũng không nói gì.

Khi cô ấy quay lại nhìn tôi lần nữa, cô ấy như trở thành một người khác, trở lại như lần đầu tôi nhìn thấy cô ấy, với ánh mắt thờ ơ, vẻ mặt lạnh lùng.

"Kim Giác, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em."

Tôi sợ cô ấy kích động nên dẫn cô ấy lên sân thượng nói chuyện, nói rằng trường chúng tôi đột xuất sắp xếp buổi tự học vào buổi tối cho các môn trọng điểm, nên tạm thời tôi sẽ không thể đến được.

Tiểu Lôi không nói gì, mở máy nghe nhạc Walkman lên, tua đi tua lại danh sách, rồi nhét một bên tai nghe vào tai tôi rồi nắm tay tôi.

“Nghe cùng em hết bài nhạc này đi.”

26.

Tiểu Lôi tiễn tôi ra tận sân studio..

Cô ấy cúi đầu suốt khoảng thời gian đó, cả khuôn mặt co rúm lại trong chiếc khăn quàng đỏ mà tôi tặng, ríu rít cả đoạn đường, chưa từng nói nhiều đến như vậy.

"Kỹ thuật đưa chì trắng của anh không tốt lắm, nhớ luyện tập nhiều nhé, trời đang lạnh đấy, đừng uống đồ lạnh hay rượu, em nghe người ta nói uống nhiều sẽ khiến đầu óc ngu ngốc đi, còn nữa, đừng lén đọc truyện tranh trước khi đi ngủ nữa, đi ngủ sớm đi. Trên mạng có nhiều tài liệu ôn tập, khi rảnh anh có thể lên tìm, ôn luyện cho quen. Khi đi thi thì hãy chuẩn bị thêm quần áo, đừng ở trong ký túc xá nhỏ rẻ tiền, không an toàn, đừng ăn ở các quán ven đường, cẩn thận không lại tiêu chảy trong lúc thi cử…”

Cô ấy cứ tiếp tục nói không ngừng, cứ như thể khi cô ấy dừng lại thì tôi biến mất vậy.

Tôi cố gắng mỉm cười và chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ cho cô ấy.

“Anh biết rồi."

"Ừm."

Tôi đạp xe ra khỏi cổng sân, không ít lần muốn quay lại nhìn cô ấy nhưng đã kìm nén lại.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Gió lạnh thổi vào mặt tôi, đau thật.

Lúc ấy tôi nhận ra rằng tôi cũng đang khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-19.html.]

27.

Khi buổi sáng tỉnh dậy, tôi cố nhớ lại giấc mơ đêm qua, mơ hồ, chẳng nhớ được gì.

Từ đó trở đi, ban đêm tôi không bao giờ mơ gặp Tiểu Lôi nữa.

Tôi nghĩ ít nhất tôi cũng sẽ mơ về cô ấy một lần, nhưng không, tôi không mơ thấy cô ấy nữa.

Ban ngày khi ở trường, tôi thường nghĩ đến Tiểu Lôi có thể đang một mình nghe nhạc, khi ăn trưa tôi cũng nghĩa chắc cô ấy đã đi đến quán hoành thánh đó rồi.

Buổi tối khi ở trường học vẽ, tôi luôn cảm thấy chỗ bên cạnh vắng vẻ, cũng có các bạn cùng lớp mở nhạc bằng máy nghe nhạc Walkman nhưng tôi chỉ cảm thấy ồn ào.

Tan học, tôi một mình đạp xe ra khỏi trường, một người từ trong màn tối ven đường lướt ra.

Tôi giật thót mình, nhìn kỹ lại thì chính là Tiểu Lôi.

Cô ấy vẫn mặc chiếc áo khoác ngoài màu đỏ, quấn chiếc khăn quàng cổ tôi đưa cho cô ấy, im lặng nhìn tôi, cũng không biết cô đã đợi ở đây bao lâu, mặt đỏ bừng lên vì lạnh.

"Em... sao em lại ở đây?"

Trong nhất thời tôi không biết nói gì cho phải.

"Đến thăm anh."

Chờ một lúc, lại nói tiếp:

“Vừa nãy đi đến đây mới phát hiện đường đến trường anh cũng rất tối.”

Cô ấy lấy một chiếc đèn pin ra, đến trước mặt tôi, dùng một đoạn dây kẽm buộc đèn pin vào tay lái của tôi rồi ấn mở công tắc đèn pin.

Một chùm tia sáng màu vàng bất ngờ xuất hiện phía trước xe tôi.

"Như thế này thì anh có thể nhìn rõ đường rồi."

"Cảm ơn em."

"Được rồi, anh về nhanh đi. Đã muộn như thế này, đừng để mẹ anh lại phải lo lắng."

"Ừm?"

Tôi có hơi xấu hổ, còn tưởng rằng Tiểu Lôi sẽ nói chuyện với tôi thêm một lúc, nhưng cô ấy lại dứt khoát hơn tôi nghĩ, chỉ giục nhanh chóng tôi về nhà. Tôi vừa vòng một chân lên xe, đang định rời đi thì Tiểu Lôi lại đứng trước mặt tôi, ngước nhìn tôi với vẻ ấm ức.

"Kim Giác..."

Tôi xuống xe, Tiểu Lôi lại nói:

"Anh có thể ôm em một cái được không?"

Tôi ôm cô ấy.

Cô ấy nhẹ quá, cứ như thể thứ tôi đang cầm chỉ là một chiếc áo khoác ngoài vậy.

"Những lời trước đó anh nói có còn tính không?" Tiểu Lôi hỏi.

Nói xong, cô nức nở.

"Vẫn tính, vẫn tính."

Loading...