Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 18

Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:29:25
Lượt xem: 368

Trong lòng tôi thầm đối chiếu với sự cực đoan, mối tình đầu, tính chiếm hữu…

Tiểu Lôi đều có đủ những đặc tính này.

Không chỉ là hội tụ đủ, cô ấy thậm chí còn là một gương mặt tiêu biểu nữa..

"Chúng ta phải ở bên nhau mãi mãi..."

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Nghĩ đến những lời cô ấy nói với tôi, tôi lại càng lo lắng hơn.

Mẹ tôi thấy tôi chợt lo lắng, căng thẳng nên hỏi dò:

“Đừng nói là con làm bậy khiến cho con bé dính rồi hả?”

Lúc đó tôi thậm chí còn không hiểu những gì mẹ nói, phải mất một lúc tôi mới hiểu được ý của mẹ, nhanh chóng phân bua:

"Sao có thể thế được?"

"Có chuyện gì không thể? Đứa thứ hai của chú con không phải khiến cho người ta có thai đấy sao? Cuối cùng lại gây ra chuyện lớn đến mức nào chứ?"

"Bọn con chỉ nắm tay thôi!"

"Vậy con còn chối con không yêu đương hẹn hò!"

Tôi đuối lý, cúi đầu không nói một lời.

Sắc mặt mẹ tôi dịu đi một chút rồi hỏi tiếp:

"Nói thật đi, tại sao lại chia tay? Con bé coi thường chúng ta? Hay là có người thứ ba?"

Tôi xém nữa thì phun hết cháo ra.

Câu chuyện qua miệng mẹ tôi lại có thể trở nên nhàm chán đến vậy.

Nhưng tôi lại không thể nói rằng tôi nghi ngờ người tôi đang hẹn hò là một kẻ g.i.ế.c người biến thái.

Sau một hồi lưỡng lự, tôi nói:

"Cũng không hẳn là chia tay. Con chỉ... không thể hiểu được tính cách của cô ấy."

“Sợ cô ấy à?”

Tim tôi lại nhảy thót lên.

Thấy mình lại nói đúng, mẹ tôi bất lực nhìn cha tôi nói:

"Tôi nói sao ấy nhỉ? Với cái đầu của Kim Giác của chúng ta, sau khi đi làm tìm được bạn gái để quen là may rồi, còn muốn yêu sớm?"

Cha tôi cũng có chút bất lực, hỏi tôi:

"Hay là ngày nào đó con mời người ta đến nhà chúng ta chơi, cho cha mẹ xem thử nhé."

“Đừng, đừng, đừng…”

Tôi sợ quá vội vàng lắc đầu.

Mẹ tôi nhìn thấy thì càng chắc chắn rằng tôi sợ bạn gái, thở dài với tôi.

"Haiz, mẹ còn đang hỏi sao mấy hôm nay con lại xuống sắc thế? Giờ thì con biết rồi đó? Thỉnh thần thì dễ, tiễn thần mới khó!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-18.html.]

25.

Cuối cùng mẹ tôi đã cho tôi lời khuyên như sau:

1: Lúc này đừng nhắc đến việc chia tay, kẻo ảnh hưởng đến việc thi của hai người.

2: Tôi không được phép đến phòng vẽ Đại Phong để học vẽ nữa. Từ giờ trở đi, tôi sẽ tham gia các lớp chính quy ở trường, sau này, khi tham gia các lớp học chuyên môn, tôi không được phép đi chơi với bạn nữ.

3: Mẹ tôi chuẩn bị một hộp bánh quy và một chiếc khăn quàng cổ để tôi tặng bạn gái.

Mẹ tôi nói, với độ tuổi này của tôi mà yêu đương, một khi có người ngăn cản sẽ càng khiến cho đôi trẻ cuồng nhiệt hơn, tốt hơn hết là xử lý lạnh.

Không phải chia tay, nhưng tốt hơn chia tay.

Còn đặc biệt nhắc nhở tôi, khi rời đi thì đừng quay đầu nhìn lại phía sau.

Tôi đến phòng vẽ, tìm gặp Lão Tề trước là để báo cho thầy ấy biết về sự vắng mặt của tôi vào tháng tới.

Sau đó đi dọn dẹp đồ đạc của mình.

Studio vẽ vẫn như cũ, những học sinh đến sớm đang bận rộn vẽ tranh, giá vẽ cùng ghế để loạn khắp nơi, cả bầu không khí tràn ngập mùi sơn và bột màu.

Tôi vô thức nhìn xung quanh và nhìn thấy giá vẽ của Tiểu Lôi.

Cô viết tên mình lên đó và dán cả nhãn F4 lên.

Bên cạnh là ghế, giá vẽ, thậm chí cả giấy và bột màu cũng chuẩn bị sẵn sàng cho tôi.

Tôi đờ đẫn nhìn hai chiếc ghế đẩu cạnh nhau. Tiểu Lôi mang theo một cái xô bước vào, đặt nó vào giữa hai chiếc ghế của chúng tôi. Sau khi lau ghế bằng giẻ, cô ấy lại bắt đầu sắp xếp sơn, màu vẽ.

Theo dõi bóng lưng cô ấy, tôi cảm thấy hơi ngơ ngẩn.

Nếu chúng tôi thật sự kết hôn, cô ấy hẳn sẽ sắp xếp cuộc sống rất tốt.

Sau khi dọn dẹp xong, Tiểu Lôi đứng dậy, nhìn thấy tôi đến, cô ấy lập tức mỉm cười bước tới, đ.ấ.m vào n.g.ự.c tôi.

“Sao hôm qua anh không tới?”

"À...có chút chuyện."

Tôi có chút không dám nhìn cô ấy, cùng cô ngồi xuống ghế, từ trong túi nhựa lấy ra một hộp bánh quy và một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ.

"Tặng cho em."

Tiểu Lôi sửng sốt một chút, lập tức mỉm cười.

"Ồ, cảm ơn!"

Tiểu Lôi dùng hai tay cầm chiếc khăn, lập tức quàng lên cổ, cô thật sự rất thích. Rồi sau đó cầm lấy hộp bánh quy, mở ra, lấy ra một miếng đưa đến bên miệng tôi.

Tôi ăn một miếng, Tiểu Lôi cũng lấy một miếng ăn, bật máy nghe nhạc Walkman, nhét tai nghe bên trái vào tai tôi như thường lệ rồi nói:

"Vẽ thôi."

Tôi nhai bánh quy mà cảm giác như đang nhai một miệng đầy mùn cưa, ngây ra như một bức tranh tĩnh vật.

Tôi nghe hết bài này đến bài khác.

“Tâm Ngữ Trăng Sao”, “Trọn đời có em”, “Bắt đầu hiểu rồi”...

Tôi đã nghe đi nghe lại những bài hát này nhưng hôm nay khi tôi nghe lại chúng, dường như mỗi bài hát đều nói về tôi.

Loading...