Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:28:54
Lượt xem: 341

Đầu óc mơ hồ, tôi cảm thấy có ai đó đang lay thân người tôi.

Tôi mở mắt ra và thấy cha mẹ đều đang đứng bên cạnh giường.

Tôi giật thót mình, sợ hãi vội vàng tìm Tiểu Lôi thì phát hiện cô ấy đã biến mất.

Tôi rúc cả người vào trong chăn, chỉ lộ ra mỗi phần đầu, nhìn cha mẹ.

"Chuyện gì vậy?"

Cha và mẹ tôi nhìn nhau, mẹ tôi đóng cửa đi ra ngoài, chỉ để lại cha tôi.

“Thức dậy trước đã.” Cha tôi nói.

Tôi chuẩn bị thức dậy, vừa ngồi dậy, tôi đã cảm thấy đau nhức ở lưng và chân, thân thể so với hồi đi quân sự còn mệt hơn, vừa tựa người vào đầu giường ngồi, trước mắt tôi hình ảnh quay vòng rồi tối sầm lại.

Cha bảo tôi quấn chăn, tựa vào đầu giường nói chuyện một chút, hôm nay tôi ở nhà nghỉ ngơi, không đến trường học vẽ nữa.

Bảo rằng muốn nói chuyện, nhưng dứt lời thì cha tôi lại ngừng nói.

Tôi cảm thấy bầu không khí hôm nay có chút kỳ lạ.

Thành thật mà nói, tôi hiếm khi trò chuyện một mình với cha, vốn cũng không có gì để nói cả. Hôm nay nhìn thấy cha như vậy, tôi lại càng không biết phải nói gì.

"Khụ khụ..."

Mẹ tôi ở ngoài ho khan hai tiếng, rồi nói lớn:

“Tôi đi chợ mua đồ đây.”

Mẹ tôi đi ra ngoài rồi.

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Tại sao hôm nay lại cảm thấy hai người họ có chút kỳ lạ?

Cha tôi vẫn còn có chút không tự nhiên, sau khi ậm ừ vài câu, ông hỏi tôi dạo này việc học ở studio vẽ thế nào.

Tôi đáp lại là khá tốt.

Cha tôi lại nói, gần đây thấy tôi hình như không có tinh thần cho lắm thì phải?

Tôi gãi đầu, thấy đầu tóc bết dính, đáp rằng tối qua ngủ không ngon.

Cha tôi nói rằng, dù tôi đã là học sinh cuối cấp ba nhưng tôi cũng không thể dành toàn bộ thời gian cho việc học tập, phải vận động một chút, thỉnh thoảng đọc truyện tranh và chuyển hướng chú ý là những cách tốt để giảm bớt sự căng thẳng.

Trong lòng tôi thấy có điều gì đó không ổn, nhưng tôi cũng gật đầu.

Cha tôi thấy tôi hiểu ra thì thở phào nhẹ nhõm, liền đứng dậy.

"Con biết rồi thì tốt.”

Tôi đi rửa mặt.

Nhìn mình trong gương, giật thót cả mình.

Mặt tôi bây giờ vàng vọt, gò má hóp lại, hai mắt thâm quầng, vô hồn.

Tôi trở nên như thế này từ khi nào vậy?

Vả lại tôi cũng cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn, đến mức không thể phân biệt được giữa mơ và thực nữa.

24.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-17.html.]

Buổi trưa, mẹ tôi nấu một bàn đồ ăn.

Còn đặc biệt làm món đậu thận xào.

Cha tôi hỏi tôi về việc tham gia kỳ thi sau Tết Nguyên đán.

Vào thời điểm đó, một phần của kỳ thi chuyên nghiệp được tổ chức thi ở Thạch Gia Trang, số khác lại được thực hiện ở nơi khác, đòi hỏi phải lên kế hoạch cẩn thận.

Tôi do dự, nói rằng tôi chưa quyết định.

Mẹ tôi thấy dáng vẻ lơ đãng của tôi liền hỏi:

"Chia tay rồi à?"

"Ừm."

Không biết tại sao mà lúc đó tôi trả lời một cách thản nhiên.

Sau khi phản ứng lại, nhanh chóng lắc đầu.

Từ nhỏ đến giờ mẹ tôi luôn như vậy, có gì cũng không trực tiếp hỏi mà gài bẫy tôi nhưng bà lại luôn thành công.

Khiến tôi khó mà đề phòng.

Tâm trạng tôi lúc đó vốn đã không tốt, lại đang tức giận nên đã nóng nảy đáp rằng tôi không hẹn hò.

“Không hẹn hò thì con chột dạ cái gì?"

Nghe bà ấy nói vậy, tôi lại im lặng.

“Không hẹn hò thì tốt.” Mẹ tôi nói: “Nhìn xem cô gái năm hai đã c.h.ế.t trước đó xem, thật đáng sợ biết mấy.”

Điều này tôi cũng biết.

Mùa thu năm nay, một nữ sinh năm hai đại học trong Viện Mỏ đã nhảy sông tự tử vì thất tình.

Cô gái đó cũng đáng thương, cô ấy chưa từng yêu và cũng không có ý định yêu đương sau khi vào đại học, chỉ một lòng muốn thi nghiên cứu sinh.

Một chàng trai trong lớp đã để ý cô, theo đuổi cô suốt cả học kỳ, cuối cùng mưa dầm thấm lâu, cô gái bị chàng trai làm cho cảm động.

Kết quả là chỉ trong vài ngày, gã đó lại cả thèm chóng chán, vừa mắt một đàn em khóa dưới.

Cô sinh viên năm thứ hai không chịu nổi nên đã nhảy xuống sông.

Thi thể phải tìm rất lâu mới thấy, ngâm trong nước đến trương phình hết lên.

Gia đình cô gái đó không cần đền bù tiền bạc gì cả, chỉ muốn gã đó đền mạng, gã bị dọa sợ đến mức bỏ về quê và trốn suốt một tháng.

Chuyện này tưởng đã trôi qua từ lâu nhưng không ngờ hôm nay mẹ tôi lại nhắc lại.

Cha tôi cũng nói:

"Người xưa vẫn nói, người c.h.ế.t vì tiền, chim c.h.ế.t vì thức ăn. Trên thực tế, một nửa số vụ g.i.ế.c người hàng năm là vì tình, sau đó là vì tiền và trả thù."

Mẹ tôi như người phụ họa trong nghệ thuật tướng thanh, bà nhanh chóng bồi thêm:

"Ầy, người c.h.ế.t vì tình, tại sao chứ?"

“Yêu đương thì phải chú ý. Ở độ tuổi này, các con vốn dễ quá khích, bốc đồng và có tính chiếm hữu cao, một khi xảy ra mâu thuẫn, sẽ xử lý rất cực đoan.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Loading...