Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:26:31
Lượt xem: 363
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, sắc mặt Tiểu Lôi trắng đến phát sáng, đôi mắt cũng vô cùng sáng ngời.
“...Bởi vì anh là con trai mà!”
Nói xong cô lại cười ha ha.
“Vậy cũng không cần phải cười đến như vậy!” Tôi đột nhiên to tiếng.
Đây là lần đầu tiên tôi tức giận với Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi dừng bước lại và nhìn tôi.
“Có phải anh cảm thấy em là kẻ m.áu lạnh, đúng không?”
Tôi không nói gì, nhưng đây cũng coi như đó là đồng ý ngầm rồi.
Đêm đó, lần đầu tiên cô ấy kể cho tôi nghe về hoàn cảnh ở nhà.
Mẹ của Tiểu Lôi mất sớm, cha cô tái hôn, mẹ kế cũng có một đứa con trai.
Mẹ kế phản đối việc Tiểu Lôi học hội họa, cho rằng việc đó vô ích, bà muốn để lại toàn bộ số tiền cho con trai học đại học, cưới vợ và mua nhà dù con trai bà hiện giờ chỉ mới 8 tuổi.
Tiểu Lôi nhịn cục tức này, muốn vào một trường học tốt, rời khỏi ngôi nhà đó càng sớm càng tốt, mau chóng kiếm được tiền.
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút hổ thẹn.
Trong thế giới của tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc trong tương lai sẽ sống như thế nào.
Dường như chỉ cần vào đại học là có thể bắt đầu cuộc sống của mình từng bước một.
"Kim Giác, nếu anh đã trải qua cuộc đời của em, thì anh sẽ hiểu rằng, cuộc đời quá ngắn ngủi và không cần thiết phải dùng cảm xúc của mình vào những việc không liên quan."
Tiểu Lôi nói:
"Hiện giờ em chỉ có anh, em cũng chỉ quan tâm đến mình anh, anh hiểu không?"
"Ừm."
Tiểu Lôi thương xót chạm vào môi tôi.
"Còn đau không?"
"Tốt hơn nhiều rồi."
Tiểu Lôi kiễng chân lên.
Đầu lưỡi của tôi lại đau nữa.
"Em..." Tôi một tay che miệng, tay kia chỉ vào cô "Sao em lại làm vậy nữa?"
"He he… đau vậy anh mới nhớ em."
20
Khi về đến nhà, tôi kiệt sức.
Đang lúc mơ hồ đi vào giấc ngủ, Tiểu Lôi lại đi vào.
Cô ấy không bước về phía tôi mà tựa người vào cửa và nhìn tôi.
"Này, Kim Giác..."
"Em... sao lại đến đây nữa rồi?"
Tiểu Lôi chậm rãi đi về phía tôi.
“Em không ngủ được nên tới gặp anh.”
Tôi chưa kịp phản ứng thì một cơn gió lạnh đã phả vào mặt.
Tôi chợt rùng mình toàn thân nổi da gà, không biết là vì lạnh hay vì kích động.
Cô ấy lạnh như con rắn vừa được lấy ra khỏi tủ lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-15.html.]
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của tôi, Tiểu Lôi cười lớn, cười xong thì lại im lặng. Cô ấy bật máy nghe nhạc Walkman lên và lấy ra một chiếc tai nghe đưa cho tôi.
Tôi nghe bài hát rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Bài hát "Tình yêu đơn giản" của Châu Kiệt Luân vừa gần vừa xa vang lên trong tai tôi.
Gió bên sông thổi tung tóc em lay động.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nắm lấy tay em, một cảm xúc nói không nên lời đang len lỏi.
Anh muốn đưa em,
Về nhà bà ngoại.
Cùng nhau ngắm hoàng hôn buông xuống,
Cho đến khi hai chúng ta cùng ngủ thiếp đi.
Anh muốn nắm tay em như thế này, mãi chẳng buông ra.
Liệu tình yêu có thể luôn đơn thuần và không có đau buồn?
…
21.
Hồi đó công tác an ninh chưa tốt như bây giờ, cứ cách vài ba hôm lại xảy ra án mạng.
Chuyện của Vương Diễm rất nhanh đã trôi vào quên lãng.
Nhưng tôi vẫn luôn cẩn thận, không nói chuyện với các bạn nữ, tập trung vẽ tranh.
Hôm đó, khi tôi đang xách thùng nước đến phòng chứa nước để thay nước vẽ, Chu Lâm đột nhiên đi tới, mỉm cười tiến tới nắm lấy cánh tay tôi.
"Kim Giác, tan học chúng ta cùng đi về nhé?"
Tôi và Chu Lâm là bạn cùng lớp, chúng tôi cùng đến đây để học vẽ.
Dù đã là bạn cùng lớp hơn hai năm nhưng tôi chưa bao giờ quá thân quen với cô ấy.
Hôm nay cô ấy đột nhiên nhiệt tình với tôi như vậy, nhất thời tôi không kịp phản ứng.
Chu Lâm khoác tay tôi và làm nũng.
"Có được không?"
Lúc đó tôi như ngu luôn, tự nghĩ, đúng là như cha nói, gần đây tôi trổ vận đào hoa à?
Thành thật mà nói, Chu Lâm rất xinh đẹp, có thể coi là hoa hậu của lớp nhưng lại rất kiêu ngạo.
Tôi chưa bao giờ thân quen với cô ấy cho lắm, cũng không hiểu tại sao hôm nay cô ấy lại hành động như vậy.
Tôi nhanh chóng gạt ra, bảo rằng không được, tôi đã có bạn gái rồi.
Chu Lâm đột nhiên cười lớn.
"Chuyện xảy ra khi nào vậy? Tại sao tôi lại không biết? Thế thì mời bạn gái của cậu đi cùng nhé?"
Tôi nói cô ấy không cùng đường.
Chu Lâm làm ra vẻ nũng nịu với tôi, vẫn muốn tôi đi cùng cô ấy. Đúng ngay lúc tôi đang không biết phải làm sao thì tôi nhìn thấy Tiểu Lôi đứng sau lưng Chu Lâm không biết từ lúc nào.
Chu Lâm thấy vẻ mặt của tôi không ổn liền quay lại nhìn, nhìn Tiểu Lôi, nửa cười hỏi tôi:
"Bạn gái cậu à?"
"Ừm."
Chu Lâm mỉm cười vỗ vai tôi.
"Được đấy Kim Giác, tìm được bạn gái rồi sao?"
Sau đó cô lại liếc nhìn Tiểu Lôi.
"Ở đâu? Quận nào, huyện nào, xã nào?"