Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:24:29
Lượt xem: 445

14.

Một cơn ớn lạnh lan ra từ sau ót tôi và lan khắp cơ thể tôi ngay tức khắc.

Tôi từng chứng kiến cảnh ​​Đại Long đánh nhau.

Có lần, sau giờ học, cậu ta đã đánh một nam sinh lớp 9 bằng một chiếc ghế đẩu cho đến khi đầu và tay cậu ta dính đầy m.áu.

Điều đáng sợ nhất không phải là chuyện này mà là vài ngày sau đó.

Người bị đánh đó còn mời Đại Long và một số bạn bè xã hội đen đi dùng bữa, vừa cúi đầu vừa nâng ly, coi như hòa giải rồi.

Cuối cùng, Đại Long không hề bị trừng phạt gì cả, sự việc cứ thế trôi qua.

Tôi có chút sợ.

Không có Trần Vỹ ở bên, tôi không có lấy một người bạn nào trong phòng vẽ cả, lão Tề cũng đã rời đi rồi, cho dù có ở lại đi nữa thì bên ngoài studio xảy ra án mạng thì điều đó cũng không liên quan gì đến chú ấy.

Tôi đứng yên tại chỗ, không biết phải làm gì.

Rất hối hận.

Tôi hối hận vì đã đánh giá thấp cái xấu của Đại Long, cũng hối hận vì vừa rồi đáng lẽ phải nhanh chóng về nhà.

Tôi không muốn Tiểu Lôi nhìn thấy dáng vẻ tôi bị đánh.

Thế là tôi chậm rãi thu dọn đồ đạc, suy nghĩ lát nữa nên nói chuyện với Đại Long thế nào.

Tiểu Lôi nhìn thấy sự hoảng loạn của tôi, nói:

"Không sao đâu, để tớ đi nói chuyện với cậu ta."

"Đừng!" Tôi nhanh nhảu tiếp lời.

Đại Long từng đánh một bạn vũ công và suýt nữa đã đánh cho cô gái đó bất tỉnh.

Chỉ vì khi cậu ta chạm vào m.ô.n.g bạn nữ đó, cô ấy đã hét lên “Đồ biến thái” vào mặt Đại Long.

Tôi quyết không để Tiểu Lôi chịu thương tổn, nhưng tôi cũng không muốn cô ấy nhìn thấy dáng vẻ tôi cầu xin tha mạng từ Đại Long.

Nhưng tôi thực sự không thể nghĩ ra bất kỳ giải pháp nào nữa.

Tiểu Lôi nhẹ nhàng vỗ vai tôi, ghé vào tai tôi thì thầm:

"Cậu ta đang đợi cậu ở cổng chính, chúng ta có thể trèo qua tường ra ngoài."

Đây thực sự là một ý tưởng tốt.

Tiểu Lôi kéo tay tôi đi theo dòng người xuống tầng dưới.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi nắm tay nhau trước mặt nhiều người như vậy.

Một mặt tôi vừa sợ ch.ết khiếp, nhưng mặt khác tôi lại cảm thấy rất yên tâm.

Tôi vừa đi được vài bước đã nhìn thấy Đại Long ôm theo bạn gái đi phía trước, dáng người cậu ta to cao vừa nhìn đã nhận ra.

Tôi nhanh chóng trốn sang một bên, định rằng đợi Đại Long ra ngoài trước.

Tiểu Lôi đột nhiên buông tay tôi, đi nhanh về phía trước.

Tôi muốn ngăn lại nhưng lại không dám mở miệng.

Trong nháy mắt, Tiểu Lôi vài ba bước đã đi đến phía sau Đại Long.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-11.html.]

Vốn dĩ cô ấy đã nhỏ người, rất nhanh sau đó tôi đã không thể nhìn thấy bóng lưng của cô ấy nữa. Khi tôi đang định bước lên để nhìn, trong đám đông truyền ra tiếng hét của một cô gái, đồng thời có một âm thanh vang lên thùm thụp.

Hành lang náo loạn, tầng dưới ngày càng nhiều cô gái hét lên thất thanh.

Tôi cảm thấy không ổn nên chạy nhanh xuống cầu thang bất chấp nỗi sợ hãi.

Sau khi chen qua đám đông, tôi lập tức đứng đơ tại chỗ.

Đại Long đang nằm giữa cầu thang dẫn lên tầng một.

Tư thế của cậu ta rất quái dị, mặt thì một bên áp xuống đất, người vẫn ở trên bậc thang, m.ô.n.g thì nhô cao, hai chân vặn vẹo vắt sang một bên, một tư thế mà người bình thường khó có thể làm được, lại còn mất một bên giày, giống như tư thế bị nổ tung.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"A... a... a..."

Đại Long vẫn còn thở hổn hển, dường như đang muốn đứng dậy, nhưng có cố gắng hết sức thì cũng chỉ có thể vặn vẹo cơ thể một chút.

Bạn gái của Đại Long ở bên cạnh kêu la đủ kiểu, muốn giúp Đại Long đứng dậy, nhưng một vị trợ giảng đã nhanh chóng ngăn lại.

"Đừng cử động, đừng cử động, có thể là bị gãy xương rồi, mau gọi xe cứu thương đi."

Những người khác đứng xem một hồi, ai về nhà thì cũng đi về nhà, chỉ còn lại hai trợ giảng, bạn gái của Đại Long và một số bạn học có quan hệ tốt với Đại Long đứng ở bên cạnh.

Tôi nhân cơ hội lẻn ra khỏi cửa, nấp sau gốc cây từ xa nhìn Đại Long, tim đập loạn xạ, định rằng sẽ bỏ chạy.

Một bàn tay đã giữ tôi lại.

Tiểu Lôi không biết khi nào lần nữa xuất hiện bên cạnh tôi.

"Đừng đi."

Tiểu Lôi ngẩng đầu, ngoan ngoãn nhìn tôi, đôi mắt to tròn nhìn long lanh làm sao.

“Vừa rồi không phải cậu tức giận lắm sao?” Cô ấy hỏi tôi.

"Ừm."

"Vậy thì xem thêm một lát nữa đi."

Tôi không nhúc nhích, nhìn khuôn mặt Đại Long cứ dán chặt xuống đất, hơi thở thoát ra từ miệng và không ngừng trào bọt mép, màu ở đũng quần dần dần đậm lên, ắt hẳn là cậu ta không tự chủ được nữa rồi.

"Bây giờ còn tức cậu ta nữa không?" Tiểu Lôi hỏi.

"Hả?"

Tôi vừa bị dáng vẻ của Đại Long dọa sợ đến mức không chú ý đến câu hỏi của Tiểu Lôi, sau khi nhận ra liền vội vàng lắc đầu.

"Tôi không tức nữa, không tức nữa."

"Nhưng tớ vẫn thấy cậu không vui lắm." Tiểu Lôi cau mày nhìn tôi.

Tôi thầm nghĩ rằng mình sợ ch.ết khiếp đến nơi, lấy đâu ra tâm trạng vui vẻ chứ?

Tiểu Lôi nắm lấy cánh tay tôi lắc nhẹ, nghiêng đầu nhìn tôi nói:

"Kim Giác, đừng kiềm chế bản thân, ở đây không có ai khác cả."

Tim tôi đập thình thịch, tự hỏi không biết Tiểu Lôi có ý gì.

Tiểu Lôi nhìn vào mắt tôi, chậm rãi nói:

“Cậu có thể cười trên nỗi đau của người khác á.”

“Hả?”

Loading...