Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:23:31
Lượt xem: 451

13.

Đêm đó, lớp học vẽ tĩnh vật.

Thời điểm đó có hai loại bài tập liên quan đến tĩnh vật, một là vẽ xong trong ngày, hai là hoàn thành như một bài tập dài hạn, vẽ trong ba ngày.

Hôm đó là ngày thứ hai của bài tập dài hạn.

Từ sớm tôi đã đến phòng vẽ, thấy ghế và bảng vẽ của mình đã bị ai đó ném sang một bên rồi.

Chỗ ngồi của Tiểu Lôi và tôi đã bị Đại Long và bạn gái cậu ta chiếm mất.

Tôi và Đại Lọng học cùng trường nhưng không cùng lớp, cậu ta cao tận 1m8, đôi mắt nhỏ và khuôn mặt đầy mụn.

Cậu ta đã từng đánh nhau vài lần ở trường, có một số bạn bè xã hội đen ở bên ngoài trường, cũng có chút tiếng tăm ở phòng vẽ, không ai dám gây sự với cậu.

Vào thời điểm đó, việc thi mỹ thuật được coi là con đường tắt để học đại học nên cũng có không ít học sinh dở tệ như cậu ta giữa đường đăng ký học vẽ.

Tôi nhìn cậu ta, có chút sợ hãi nhưng vẫn bước tới, gượng cười, nhẹ giọng mở lời:

"Anh Long, tôi...tôi còn ngồi không lọt phía đằng trước nữa."

Đại Long đang đùa giỡn với bạn gái mới của mình, không thèm quay đầu lại nhìn.

"Thì tự kéo ra đi.”

Tôi cầm bản vẽ của mình lên đưa cậu ta xem.

"Nếu di chuyển thì góc độ sẽ bị thay đổi rồi."

"Vậy ngồi đằng sau đi!"

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"Đúng vậy, đừng chen vào chỗ chúng tôi nữa.” Bạn gái Đại Long cũng lên tiếng.

Nếu tôi ngồi đằng sau, bóng lưng cao 1m8 của Đại Long sẽ che phủ hoàn toàn tĩnh vật, tôi không thể nhìn thấy gì nữa.

Tôi thở dài nhưng không biết phải nói với Đại Long như thế nào.

Ngước đầu lên, tôi thấy Tiểu Lôi đang đứng bên cạnh và nhìn tôi.

Cô ấy cũng hiểu rằng chỗ ngồi của chúng tôi đã bị Đại Long và bạn gái của cậu ta chiếm mất rồi.

Nhìn vẻ mặt của Tiểu Lôi, tôi lại bước tới chỗ Đại Long và nói:

"Hay là hai người lùi về phía sau một chút, để chúng tôi ngồi phía trước cũng được."

Đại Long vốn đang vui cười nói chuyện với bạn gái thì đột nhiên quay phắt đầu lại, chỉ vào mũi tôi và nói:

"Này? Mày nói xem tại sao hôm nay tao lại muốn đánh mày nhỉ?"

Thực lòng mà nói, lúc đó tôi có chút sợ hãi, nhưng nhìn Tiểu Lôi bên cạnh, không biết dũng khí từ đâu mà ra, đột nhiên lớn tiếng nói:

"Đây vốn là chỗ ngồi của bọn tôi!"

Đại Long lúng túng đứng dậy.

"Nói nữa xem? Nói nữa xem?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-10.html.]

“Đi nhanh đi, đừng lề mà lề mề làm phiền tao nữa…” Bạn gái của Đại Long ở bên cạnh trưng ra vẻ mất kiên nhẫn nói với tôi.

“Đây vốn là chỗ tôi ngồi trước, hà cớ gì phải rời đi?” Tôi lại lên tiếng.

Một số bạn cùng lớp gần đó cũng nhìn về phía chúng tôi.

Đại Long đột nhiên đá chiếc ghế đi và nắm lấy cổ áo của tôi.

Tôi có hơi sợ hãi, dùng sức đẩy mạnh, nhưng tôi không thể đẩy ra được.

Tôi cảm thấy tay chân mình có chút run rẩy, hơi thở hỗn loạn, gấp gáp nhưng vẻ mặt vẫn đang rất tức giận, hét lớn: 

"Cậu muốn làm gì!"

Các học sinh khác nhìn thấy, liền vội vàng tiến tới ngăn cản, khuyên thôi đi, thôi đi.

Đại Long buông tôi ra, cười lớn, đột nhiên quay người lại, đá đổ giá vẽ cùng ghế của Tiểu Lôi và tôi, làm vương vãi sơn và bút vẽ khắp sàn.

Sau đó lấy con d.a.o rọc giấy ra và chĩa lưỡi d.a.o vào tôi.

"Tao dám moi nhãn cầu của mày ra rồi đem về nhà mày đấy, tin không?"

Không biết là vì tức giận hay vì sợ hãi mà tôi đứng chôn chân ở đó run rẩy.

Tiểu Lôi bước nhanh tới, đứng chắn ở phía trước bảo vệ tôi.

Lòng tôi chợt ấm lên, sau đó tôi càng tức giận hơn nữa, chộp lấy con mỹ thuật trên mặt đất và hét vào mặt Đại Long:

"Mày dám!"

Đại Long lầm bầm chửi rủa và túm lấy chiếc ghế ném vào tôi.

Tôi thấy tư thế của anh ấy rất đáng sợ nên nhanh chóng bảo vệ Tiểu Lôi rồi rời đi.

Trợ giảng nghe thấy tiếng động liền chạy tới, chỉ vào Đại Long và yêu cầu cậu ta đặt ghế xuống.

Đại Long nhìn thấy liền cười vui vẻ rồi lại ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra.

"Ây da, em và Kim Giác đang đùa giỡn mà, phải không?"

Tôi đứng ở bên cạnh bảo vệ Tiểu Lôi, nhìn hành vi vô liêm sỉ của Đại Long, tức giận đến thở dốc tùng đợt, vừa thấy sợ hãi vừa thấy nhục nhã.

Tiểu Lôi không nói gì, ngồi xổm xuống đất để thu thập màu vẽ và giá vẽ của chúng tôi.

"Kim Giác, chúng ta không vẽ ở phòng này nữa."

Tôi đứng im không nhúc nhích, đột nhiên tay tôi cảm thấy ấm áp. Cô ấy nắm lấy tay tôi và mỉm cười nhìn tôi:

"Đi vẽ chân dung với tớ."

Nỗi bất mãn trong lòng lúc này bỗng nhiên biến mất, đi theo Tiểu Lôi đến phòng khác để vẽ chân dung.

Sau giờ học, tôi thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đi xuống cầu thang, Đại Long tay khoác vai bạn gái đi ngang qua cửa phòng.

Đại Long thò đầu vào và mỉm cười với tôi.

"Kim Giác, tao đợi mày ở cổng trường.”

Loading...