Mẹ  xem xong, lập tức  chịu:
 
“Con trai  cũng   ! Là đối phương chạy cửa  nên nó mới  tay! Con  trừng trị kẻ ác, các   cổ vũ thì thôi,  còn định giam giữ nó?”
 
Viên cảnh sát bất lực uống một ngụm nước:
 
“Lời con trai bà là thánh chỉ ? Bà  bằng chứng gì để chứng minh   chạy cửa ?”
 
“Đây là cuộc tuyển sinh chính thức do cơ quan tổ chức, bà dám bịa đặt  ,  tin  kiện bà vu khống ? Đến lúc đó, bà cũng  bắt giam luôn đấy!”
 
Mẹ  lập tức im lặng:
 
“ mà… thưa đồng chí công an, con   cố ý mà… nó vẫn còn nhỏ…”
 
“Với cả, đứa trẻ  rõ ràng cố tình  yên cho con  đánh, chắc chắn là  ăn vạ lấy tiền!”
 
Viên cảnh sát liếc xuống tài liệu:
 
“Con trai bà  đủ 18 tuổi,  chịu trách nhiệm cho hành vi của . Đừng  đổ  nạn nhân.”
 
“Mũi của đứa trẻ    gãy,  khi  kết quả giám định thương tật, nhà bà sẽ  chịu trách nhiệm bồi thường hoặc xử lý hình sự.”
 
Nói xong, viên cảnh sát   bỏ .
 
Mẹ  sợ đến run :
 
“Chỉ là trẻ con đánh ,  cần giam giữ ?”
 
“Con  từ nhỏ đến lớn  bao giờ ngủ bên ngoài,   thể để nó ở đây một !”
 
“À đúng ! Con trai   đủ 18 tuổi! Nó mới 15 thôi, thưa đồng chí công an, các   thể điều tra mà!”
 
Lúc , bà mới nhớ  điều .
 
 tất cả đều vô ích, trừ khi  bằng chứng, còn  thì  chuyện sẽ  giải quyết theo độ tuổi pháp lý  ghi  sổ hộ khẩu.
 
Sau khi cảnh sát rời , phụ  của đứa trẻ  đánh cũng đến, giơ kết quả giám định thương tật, yêu cầu    chịu trách nhiệm.
 
—-------------------
 
Gia đình phía bên   thiếu tiền, yêu cầu duy nhất của họ là để Hứa Dương Huy  tù và để  tiền án.
 
Điều  chẳng khác nào hủy hoại “cục cưng” của  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/muon-khai-gian-tuoi-toi-de-me-va-em-trai-sang-mat/chuong-7.html.]
 
Bà chạy đôn chạy đáo, van xin khắp nơi, thậm chí quỳ xuống  cửa nhà   để cầu xin sự tha thứ.
 
Bà  chỉ cần ký  giấy hòa giải và thả Hứa Dương Huy, bao nhiêu tiền bồi thường bà cũng đồng ý!
 
Những ngày ,   ngày nào cũng đến bệnh viện, cúi đầu xin .
 
Cuối cùng,  một thỏa thuận, họ đồng ý hòa giải với  tiền bồi thường 50.000 nhân dân tệ.
 
Hứa Dương Huy càng lớn càng tiêu xài hoang phí, quần áo giày dép  là hàng hiệu, chi tiêu mỗi tháng lên tới vài nghìn tệ.
 
Những năm qua, khoản tiết kiệm của   dần cạn kiệt, và   gần như  còn  gì.
 
Sau khi trả tiền bồi thường, Hứa Dương Huy  thả  buổi chiều.
 
Mẹ  vui mừng đến đón, nhưng     vung tay hất ngã xuống đất.
 
Bà   “nô lệ” cho   bên ngoài, về nhà   cung phụng Hứa Dương Huy, ngày ngày khúm núm  mặt  .
 
Điều duy nhất khiến bà  thể vênh váo là khi gọi điện cho :
 
“Mau gửi ngay 100.000 tệ về đây! Tao nuôi mày lớn bằng đống cứt đống đái, giờ cứng cánh   mặc kệ tao  ?!”
 
Hiện giờ  vẫn còn  học, lo sợ bà  loạn nên  nhẹ giọng giải thích:
 
“Mẹ ơi, con mới  học  một năm,  gì  nhiều tiền như .”
 
“Trước đây mỗi tháng con cũng  gửi 1.000 tệ về đúng hẹn, nếu  thiếu tiền, con  thể nhờ quản lý tạm ứng một tháng lương,  4.000 tệ. Nhiều hơn thì con thật sự   khả năng…”
 
Giọng  trong điện thoại đầy hiểu chuyện và uất ức. Bà  100.000 tệ là yêu cầu quá vô lý, đành nhượng bộ:
 
“Vậy mỗi tháng gửi 3.000 tệ !”
 
Cúp điện thoại,  lập tức nhắn tin cho chị họ.
 
Những năm qua,  và chị khá  thiết, chị cũng   cảnh của .
 
Nghe xong chuyện của , chị lập tức nổi giận, bắt đầu xúi giục họ hàng trong nhóm gia đình hỏi về kết quả tuyển phi công của em trai .
 
Họ còn cố tình nhắc đến tuổi của em ,  rằng năm xưa     bụng khai lớn ba tuổi, bảo em  nhất định  cảm ơn tấm lòng của !
 
Tin nhắn  lập tức châm ngòi cơn giận của Hứa Dương Huy.