MUỐN GIA QUY, TÔI ÚP LUÔN CHẬU NƯỚC RỬA CHÂN LÊN ĐẦU MẸ CHỒNG - 1
Cập nhật lúc: 2025-10-16 15:21:52
Lượt xem: 161
Kết hôn ngày đầu tiên, chồng bảo bưng nước rửa chân cho cả nhà tám .
Từ ông nội tám mươi tuổi
đến đứa cháu năm tuổi,
xếp hàng chờ “phục vụ”.
Chồng hề hề cởi vớ:
“Nhanh lên nào, đây là quy củ của nhà họ Lâm đấy.”
, bưng một chậu nước rửa chân…
tạt thẳng cả dãy mặt.
Giữa tiếng la hét chói tai,
tát chồng một cái trời giáng:
“Đàn ông ngu thì đ.á.n.h — đó là quy củ nhà !”
Mẹ chồng bật dậy định nhào tới xé ,
liền úp nguyên cái chậu lên đầu bà .
“Đã thích quy củ lắm ?”
“Được, để dạy cho nhà họ Lâm —
thế nào mới gọi là quy củ thật sự!”
–
Ngày đầu tiên khi kết hôn,
cả nhà họ Lâm “choáng váng”.
Cơm tối dọn xong,
bát đũa còn chất đống đầy dầu mỡ trong bồn,
thì chồng mới lò của — bà Vương Tú Phân,
gào ầm từ phòng khách:
“Tô Tình! Đừng lề mề nữa, đây bưng nước cho các trưởng bối rửa chân!”
tưởng nhầm,
dừng tay giữa chừng bước phòng khách.
Và khi rõ cảnh tượng mắt — tim chìm hẳn xuống đáy.
Thật nực .
Từ ông nội tám mươi tuổi, lim dim ghế thái sư,
đến thằng cháu năm tuổi đang lấy nước mũi quẹt lên ghế sofa —
ba thế hệ nhà họ Lâm,
tám thành hàng,
chiếc sofa cũ rách bóng da.
Mỗi đều đặt một chậu rửa chân bằng nhựa đủ màu chân.
Còn chồng – Lâm Cường,
mà mới kết hôn đầy 24 tiếng,
ngoài cùng,
toe toét cởi đôi vớ thối nồng:
“Vợ ơi nhanh lên, cho lẹ.
Chị dâu hồi cưới cũng phục vụ thế đấy.
Làm xong còn động phòng chứ!”
Giọng điệu vô cùng đương nhiên,
như thể đang chuyện cơm nước hằng ngày .
Mẹ chồng khoanh tay bên cạnh,
nhếch mép với vẻ cay nghiệt, “ oai”:
“ đó, đây là quy củ nhà họ Lâm.
Con dâu mới ngày đầu cách hầu hạ chồng,
kính trọng cha , hòa thuận em.
Đừng chần chừ nữa, mau lấy nước!”
Đầu “ù” một tiếng, m.á.u dồn lên tận óc.
Quy củ ?
Thời buổi nào còn cái thứ phong kiến thối nát ?
cưới để vợ,
chứ nô lệ con hầu rửa chân cho cả nhà!
Cơn giận bốc cháy trong lồng ngực,
nhưng vẫn cố nén , hít sâu một .
Được, quy củ đúng ?
nặn một nụ ngoan ngoãn:
“Được thôi, là quy củ, con lấy nước.”
Mẹ chồng nở nụ đắc ý: “Biết điều đấy.”
Lâm Cường cũng tựa lưng, ném vớ sang một bên,
vẻ chuẩn tận hưởng “dịch vụ”.
nhà tắm.
Không lấy mấy cái chậu nhỏ họ chuẩn ,
mà vớ luôn cái xô nhựa đỏ to dùng lau nhà.
mở vòi nước,
hứng đầy một xô nước lạnh ngắt.
Trời đầu xuân, nước máy lạnh đến cắt da.
xách xô nước nặng trịch, từng bước trở .
Cả nhà họ vẫn y nguyên,
chờ “con dâu ngoan”.
Không ai nhận cơn bão đang cuộn trong mắt .
Khi dừng cách họ hơn một mét,
chồng nhíu mày:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/muon-gia-quy-toi-up-luon-chau-nuoc-rua-chan-len-dau-me-chong/1.html.]
“Cô xách cái xô gì? Chậu ? Định lề mề—”
Bà hết,
dốc cả xô nước lạnh thẳng về phía hàng mặt!
“Á—!”
“Mẹ kiếp lạnh quá!”
“Trời đất ơi!”
Tiếng hét, tiếng c.h.ử.i vang khắp phòng.
Nước lạnh tạt ướt hết tóc, áo quần,
cả đám ướt như gà rút nước.
Ông nội tám mươi run lẩy bẩy ho sặc sụa.
Thằng cháu năm tuổi “oa” lên toáng.
Lâm Cường tạt nặng nhất, nước chảy ròng ròng mặt.
Anh c.h.ế.t sững, như xa lạ.
ném cái xô xuống, bước đến mặt .
Trước khi kịp phản ứng —
Bốp!
Một cái tát như trời giáng vang dội khắp phòng!
Phòng khách im phăng phắc.
Chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt và tiếng trẻ con sụt sịt.
vẩy tay, gương mặt sưng đỏ của Lâm Cường,
giọng lạnh băng vang khắp căn nhà:
“Đàn ông ngu thì đ.á.n.h —
đó là quy củ của nhà họ Tô!”
Mọi c.h.ế.t lặng.
Chiếc xô nhựa đỏ vẫn lăn lóc, phát tiếng “cộp cộp”.
Mẹ chồng là đầu tiên bùng nổ.
Bà gào lên, lao như hổ đói:
“Con khốn !
Dám tạt nước! Dám đ.á.n.h con trai tao!
Tao xé xác mày!”
Ngay khi bàn tay bà sắp vồ ,
cúi xuống,
chụp luôn cái xô nhựa chân,
úp thẳng lên đầu bà .
“Cộp!” — một tiếng vang giòn.
Cái xô khít, trùm kín cả đầu.
Bà vùng vẫy, kêu “ư ử” như con ruồi trong chai,
hai tay quơ loạn, suýt ngã sõng soài.
“Mẹ!”
“Bà nội!”
Cả nhà hoảng loạn chạy tới gỡ xô cho bà .
Khung cảnh hỗn loạn.
Lâm Cường, khẽ khẩy:
“Còn động phòng ?”
“Giờ một giây thôi cũng thấy ghê.”
quanh, rành rọt từng chữ:
“Đã thích quy củ đến thế —
để dạy các thế nào là quy củ thật sự!”
Đêm đó, khóa trái cửa phòng.
Bên ngoài la hét ầm ĩ, mặc kệ.
Nửa đêm, Lâm Cường gõ cửa, giọng nức nở:
“Tình Tình, mở cửa … là sai .
Anh thế,
chỉ đùa tí thôi…”
lạnh cánh cửa:
“Lấy việc bắt hầu rửa chân trò đùa ?
Buồn lắm ?”
“Không! Không hề buồn ! Anh sai thật mà.
Mở cửa , hứa sẽ bao giờ như nữa…”
Nghĩ đến chút tình xưa, mềm lòng.
Có lẽ xúi bẩy thôi.
mở cửa.
Anh vẫn còn lấm lem,
mặt in rõ dấu tay,
ôm lóc xin , hứa để chủ trong nhà.
thở dài:
“Lâm Cường, đây là đầu, cũng là cuối.
cưới để cùng sống, nô lệ.
Nếu hiểu điều đó, khỏi sống cùng.”
Anh gật đầu lia lịa, thề thốt đủ điều.
Đêm , chúng yên, ai chạm ai.
“Đêm tân hôn” thành trò hề.