Muốn Dựa Vào Em - Chương 73
Cập nhật lúc: 2024-12-25 10:47:46
Lượt xem: 31
"Du lịch vui vẻ." Cố Ngôn Thanh ngáp một cái, quay người muốn trở về phòng ngủ.
Lục Tinh giữ chặt anh lại, "Suốt ngày đều muốn bận rộn hơn mẹ. Nếu hôm nay con rảnh thì đến Lục gia thăm ông bà ngoại đi, sau đó về nội thăm ông bà nội nữa, nghe không?"
"Con biết rồi." Cố Ngôn Thanh đóng cửa lại.
...
Tần Noãn gặp Cố Trí Dương và Tiểu Linh Đang ở cổng chính của trường.
Cô và Tiểu Linh Đang cùng nhau lên xe của Cố Trí Dương, hai người chị em ôm nhau, cười cười nói nói, hoàn toàn gạt Cố Trí Dương ở vị trí ghế lái sang một bên.
"Đại học Z thế nào? Cậu đã quen chưa?"
"Rất tốt, chỗ đi chơi ở đó cũng rất nhiều, bao giờ cậu tới, mình sẽ dẫn cậu đi chơi!"
"Cậu cũng vậy đó, ở lại thành phố C tốt thế mà, không cần phải học xa như thế."
Tiểu Linh Đang cười: "Mình đi xa nhà mới tốt, tránh phải nghe mẹ mình lải nhải mình hoài. Bây giờ mình không hay ở nhà, cho nên lúc nãy vừa về tới, mẹ mình đối xử với mình khá tốt, trước kia thì luôn chê muốn vứt bỏ mình đó!"
Cố Trí Dương lấy hai sợi dây chuyền ra, đưa cho hai người, "Lần trước quay phim nên mua cho hai đứa món quà, không cần cảm ơn anh đâu."
Tần Noãn nhận lấy, nhìn đi nhìn lại một chút. Dây chuyền làm bằng gỗ đàn hương của dân tộc Phong, trên đó có đoá hoa bảy sắc. Ngụ ý của thiết kế ban đầu quả thật không sai, chỉ là vẻ ngoài của nó — cực xấu!
"Cố Trí Dương, gu thẩm mỹ của anh cần trau dồi thêm đấy." Tần Noãn nhìn sợi dây chuyền, rất nhịn cười mà chân thành đánh giá.
Cố Trí Dương liếc cô một cái, "Mua ở cổ trấn đấy, mười tệ một dây. Không phải là thẩm mỹ của anh có vấn đề, mà là trình độ của cửa hàng bọn họ chỉ tới mức này thôi."
Tiểu Linh Đang nhíu mày, "Anh keo kiệt thế! Lấy dây chuyền mười tệ tặng cho tụi này."
Cố Trí Dương cười nhạo, "Anh tặng trang sức hiếm có giá trị cao thì hai đứa bảo anh thiếu tế nhị, còn nói là hai đứa không thiếu châu báu kim cương, cho nên anh nghĩ món đồ chơi này mới có nhiều ý nghĩa."
Tần Noãn nhịn cười, thúc giục: "Anh tranh thủ thời gian mà lái xe đi, sững sờ ở đây làm gì? Tôi đã dành thời gian hẹn hò để đi với hai người đấy, trân quý thời gian của tôi đi."
Ý cười trên mặt Cố Trí Dương cứng lại, đưa mắt nhìn qua.
Tiểu Linh Đang cũng kinh ngạc. Cô nàng nhìn Cố Trí Dương đằng trước một chút, sau đó không dám tin hỏi Tần Noãn, "Cậu, yêu đương sao?"
Tần Noãn rất kiêu ngạo mà gật đầu, trong mắt toả ra ánh sáng, "Bạn trai của mình cực soái!"
Bên trong chiếc xe đột nhiên trầm mặc.
Tiểu Linh Đang vừa muốn cười vừa không cười nổi, biểu lộ trên mặt có hơi gượng gạo. Thỉnh thoảng, cô nàng lại nhìn qua biểu lộ của Cố Trí Dương một chút.
Cố Trí Dương quay đầy sang chỗ khác, ngón tay nắm chặt bánh lái. Mấy giây sau, anh mới quay lại, "Là sự thật sao?"
Tần Noãn sững người nhìn anh, "Tôi lừa anh làm gì?"
"Chẳng qua là anh có hơi kinh ngạc thôi," Cố Trí Dương dò xét nhìn cô một hồi, trêu chọc, "Là ai không có mắt vậy? Thế mà coi trọng em cơ à?"
"... Anh có biết nói chuyện không đấy?" Tần Noãn trừng mắt.
Cố Trí Dương cười, lại quay người đi, "Ngồi xuống đi, xuất phát đây."
Lúc lái xe, Cố Trí Dương đưa lưng về phía họ, ý cười nhạt đi mấy phần. Anh như tuỳ ý hỏi: "Lần trước anh tới trường tìm em, sao không nghe thấy em nói chuyện này?"
"Lúc đó tôi còn chưa theo đuổi được."
"Cậu ta theo đuổi em à?"
"Không phải, là tôi theo đuổi anh ấy."
"... Không có tiền đồ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-dua-vao-em/chuong-73.html.]
"Cố Trí Dương, anh còn mắng tôi nữa, tôi tuyệt giao với anh đấy!"
Cố Trí Dương trầm mặc.
Tần Noãn "hừ hừ" cái mũi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện nữa.
Tiểu Linh Đang nhìn hai người một cái, sau đó kéo tay Tần Noãn, hỏi: "Cậu có ảnh chụp không? Mình xem thử một chút."
Tần Noãn suy nghĩ, dường như cô và Cố Ngôn Thanh chưa từng chụp ảnh chung.
Đang muốn trả lời là "không có", Tần Noãn bỗng nhiên nhớ ra ảnh chụp đã tải xuống từ diễn đàn, cô vội gật đầu, "Có."
Tần Noãn mở album tìm ảnh chụp, "Người mà mình theo đuổi lúc còn nghỉ hè chính là anh ấy, không ngờ anh ấy học cùng trường với mình —"
Lúc mở ảnh chụp ra, Tần Noãn ngây ngẩn cả người.
Tấm hình mà cô lưu giữ chính là chụp lại hai người hôn nhau dưới gốc cây tùng [1].
Tiểu Linh Đang đã ngó qua, mở to mắt nhìn chằm chằm ảnh chụp kia, "Tần Noãn!"
Tần Noãn tranh thủ thời gian ấn tắt, hai gò má đỏ lên, ngượng ngùng cười nói: "Đúng rồi, có phải anh ấy thật đẹp trai không?"
Tiểu Linh Đang không nói chuyện.
Trong bức ảnh là một bên mặt của đối phương, chỉ là một bên mặt này hoàn toàn không thể kém hơn so với Cố Trí Dương.
Chỉ là, tại sao bức ảnh lại chụp cảnh hôn?
Còn hôn đến... như vậy?
"Người này sẽ không đào hoa chứ? Thoạt nhìn rất có dáng vẻ trêu chọc con gái." Nhìn thử bức ảnh mà xem, người đàn ông này cũng quá dụ dỗ đi.
Tiểu Linh Đang có hơi lo lắng.
Tần Noãn sững sờ, lập tức bác bỏ: "Đương nhiên là không phải rồi! Anh ấy mới không trêu chọc ai, da mặt của anh ấy rất mỏng. Nói mình trêu chọc anh ấy còn tạm được."
Tiểu Linh Đang: "..."
Tần Noãn ôm điện thoại vào trong ngực, rất đắc ý hỏi: "Anh ấy so với Cố Trí Dương cũng soái mà, đúng không?"
Tiểu Linh Đang hắng giọng, "Kẻ tám lạng, người nửa cân."
Tần Noãn bĩu môi.
Dù sao cô vẫn cảm thấy đại thần nhà mình là đẹp trai nhất!
Giao lộ đèn xanh đèn đỏ, Cố Trí Dương dừng xe lại, hỏi: "Ảnh chụp đâu? Anh xem một chút nào."
Nghĩ đến bức hình kia, Tần Noãn hơi quýnh, "Không cho anh xem!"
Cố Trí Dương quay đầu, "Em hẹp hòi thế à?"
Tần Noãn không nói câu nào, Tiểu Linh Đang chê cười, nói với anh, "Em cũng không khuyến khích anh nhìn đâu, không tiện lắm."
Cố Trí Dương quét mắt nhìn hai người một chút, sau đó nghiêng đầu đi, không nói gì nữa.
Đèn xanh sáng lên, anh tiếp tục lái xe.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Trí Dương: "Không cho nhìn là chột dạ vì không có soái như tôi!"
Cố Ngôn Thanh: "Ừ, cậu soái!"