Muốn Dựa Vào Em - Chương 52
Cập nhật lúc: 2024-12-20 19:49:21
Lượt xem: 32
Tần Noãn ngây ra một lúc, đẩy hai cô nàng ra, còn mình thì ngồi xuống ghế, "Các cậu nói đùa gì đấy?"
"Sao lại là nói đùa chứ?" Tô Tử Hân kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Tần Noãn, chống cằm nhìn cô, "Xem hôm nay đi, mình cảm thấy hai người rất xứng đôi. Nếu so với Cố Ngôn Thanh thì anh ấy cũng không thể kém mà?"
"Đúng đó, đúng đó!" Tề Á Nhuỵ cật lực tán thành, "Mặc dù mình thừa nhận Cố đại thần rất đẹp trai, nhưng idol của mình cũng không thua anh ấy một điểm nào đâu!"
Tần Noãn thấy hai người kẻ xướng người hoạ thì nhịn không được muốn cười, "Fan hâm mộ nhìn idol luôn đeo thêm kính lúp, đương nhiên hai cậu sẽ thấy anh ấy cái gì cũng tốt."
Tô Tử Hân hắng giọng, "Bây giờ mình đang đứng ở góc độ chị em để dùng ánh mắt khách quan mà phân tích giúp cậu đấy."
"Cố Ngôn Thanh kia là cao lĩnh chi hoa [1], chỉ thích hợp để ngước nhìn thôi, xa không thể chạm tới. Nam thần hệ cấm dục nào hẳn sẽ không có người nào trên đời bắt được đâu. Nhìn cậu theo đuổi anh ấy hai lần không phải đều thất bại cả à?"
"Còn Cố Trí Dương thì..." Tô Tử Hân suy nghĩ, "Mình vốn cho rằng anh ấy là sao trên trời, cũng cao không với được. Nhưng bây giờ, ngôi sao ấy lại vì cậu mà xuống khỏi bậc thần, chỉ cần cậu khẽ giơ tay ra là có thể hái được."
"Vậy thời điểm bây giờ, cậu thấy Cố Trí Dương được hay vẫn là Cố Ngôn Thanh được hơn?"
"..." Tần Noãn lắc đầu, cười đáp: "Các cậu đừng giỡn, quan hệ giữa tụi mình chỉ là bạn bè tốt thuần tuý mà thôi. Bây giờ bị các cậu nói liền không thuần tuý nổi rồi."
"Tại sao cậu không thử tiến gần hơn một bước?" Tô Tử Hân hỏi.
Tần Noãn suy nghĩ, lắc đầu, "Phải nói sao nhỉ? Tụi mình quá quen thuộc lẫn nhau, mỗi ngày đều gặp nên không có cảm giác ngưỡng mộ. Lại nói đến nghề nghiệp của Trí Dương thì chuyện tình cảm sẽ khiến anh ấy gặp nhiều phiền phức, không phải anh ấy sẽ mệt mỏi hơn sao? Vả lại, anh ấy cũng không phải mẫu người mình thích."
Tô Tử Hân lắc đầu thở dài, "Coi như mình đã nhìn ra rồi."
Tần Noãn: "???"
Tô Tử Hân vỗ nhẹ mặt của cô, "Cậu trúng độc của Cố Ngôn Thanh, mà độc này không hề nhẹ chút nào!"
Tề Á Nhuỵ: "Mình tán thành!"
"..."
Tần Noãn không định tán gẫu thêm với hai cô nàng, nhìn thấy Chu Thịnh Nam đang phơi nắng ngoài ban công, cô đứng dậy đi ra đó.
Lúc này, Chu Thịnh Nam đang ngẩn người ôm một chậu cây Tiên nhân cầu [2], có lẽ do quá nhập tâm nên không phát hiện ra Tần Noãn đang tới gần.
Cây Tiên nhân cầu này là do Chu Thịnh Nam đem từ nhà tới, cực kỳ quý trọng. Cô nàng luôn sợ nó bị dầm mưa phơi nắng, có lẽ là được người quan trọng nào đó tặng cho.
"Ồ, trên mặt chậu hoa của cậu còn có chữ à?" Hôm nay Tần Noãn mới chú ý tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-dua-vao-em/chuong-52.html.]
Chu Thịnh Nam cúi mắt nhìn, lòng bàn tay đảo qua chữ "Niên" trên đó, cười đáp: "Tự mình nung đấy."
"Cậu còn biết làm gốm nữa sao?" Tần Noãn kinh ngạc.
Chu Thịnh Nam mấp máy môi, lắc đầu, "Không... phải mình."
Cô nàng không nói tiếp, Tần Noãn cũng không hỏi nữa.
...
Cố Ngôn Thanh mua vé máy bay sớm nhất để trở về Đại học C. Sau khi buổi giao lưu học thuật kết thúc, anh đi ra từ hội trường hoạt động, nhìn thấy thời gian còn sớm, mới ba giờ rưỡi chiều.
Trên đường ra sân bay, anh gọi điện thoại cho Điền Phi Chương, "Không phải lúc trước cậu nói sẽ cùng ăn cơm xác lập quan hệ hữu nghị với phòng ký túc xá của bạn gái cậu sao? Bao giờ?"
Điền Phi Chương đang ở ký túc xá làm bài tập, điện thoại mở loa ngoài, "Đợi cậu về đã, tuỳ theo thời gian của cậu thế nào."
"Bây giờ tôi đang trên đường trở về." Cố Ngôn Thanh vừa trả lời Điền Phi Chương, vừa bắt một chiếc taxi, "Tôi đi sân bay, cảm ơn bác tài."
"Trời má!" Điền Phi Chương kinh hô một tiếng, "Không phải cậu nói ngày mai mới về hả?"
Ngữ khí của Cố Ngôn Thanh vẫn bình thản, "Bên này vừa vặn xong việc rồi nên tôi về sớm, còn báo cáo muốn viết cho xong."
Trong ký túc xá, Khâu Viễn nói vào điện thoại của Điền Phi Chương, trêu chọc: "Thanh ca, cậu đừng giả vịt. Là do cậu nhìn thấy ảnh tôi gửi trong nhóm chat nên không bình tĩnh nổi, bây giờ mới gấp về đúng không?"
Điền Phi Chương đẩy Khâu Viễn, thanh âm trong khi nói chuyện như cố ý cao thêm mấy phần, "Cậu nói mò gì đấy? Chừa cho Thanh ca của chúng ta một chút mặt mũi coi. Thanh ca là người bận rộn, một lòng hướng về học tập và làm việc, nào có trần tục như cậu nói? Đúng không Thanh ca?"
Cố Ngôn Thanh nghe thấy ngữ khí trêu chọc bên kia điện thoại. Anh trầm mặc một lát, mở miệng đáp: "Mấy cậu còn chưa ăn cơm đúng không? Khoảng bảy giờ hơn tôi sẽ về tới trường, chờ tôi đi chung."
"Chờ cậu làm gì?" Điền Phi Chương nhướn mày với cái điện thoại, "Cậu mang đặc sản gì về cho tụi này hả?"
"Không có." Cố Ngôn Thanh trả lời rất thẳng thắp, "Chỉ là tôi cảm thấy tối nay tương đối thích hợp để hai phòng ký túc xá đi ăn cơm xác lập quan hệ hữu nghị. Cho nên..."
Anh dừng lại mấy giây, "Cậu nói với bạn gái của cậu một tiếng đi, đừng để các em ấy ăn cơm tối sớm."
Điền Phi Chương cười nhạo, "Cậu muốn gặp Tần Noãn thì cứ nói thẳng đi."
Cố Ngôn Thanh: "Cậu mời khách, tôi trả tiền."
Điền Phi Chương: "... Một lời đã định, không cho phép cậu đổi ý!"