Muốn Dựa Vào Em - Chương 188
Cập nhật lúc: 2025-01-05 22:07:27
Lượt xem: 7
Mẹ Cận thở dài: “Dì biết lúc trước mình đã tổn thương cháu, cũng rất tàn nhẫn với cháu. Năm đó cháu mới mười mấy tuổi, nghe dì nói lời gièm pha như thế nhất định đã chịu tổn thương rất lớn.”
“Nhưng Nam Nam à, hi vọng cháu có thể hiểu cho tấm lòng người mẹ như dì. Nhà họ Cận của dì cũng đi lên từ thuở ông nội thằng bé vẫn còn gian khổ, cho nên dì không ngại giàu nghèo, chỉ là hoàn cảnh của cháu… quả thật có hơi đặc thù.”
“Hồi cấp ba, thằng bé vì cháu mà chịu nhiều khổ cực, còn có suýt chút là mất mạng. Nó là đứa con duy nhất của dì, cho nên lo lắng và tức giận của dì năm đó… là khó trách được. Sau này cháu có con nhất định sẽ hiểu.”
Chu Thịnh Nam gật đầu, “Cháu hiểu dì ạ, đúng là trước đây dì đã tổn thương cháu, nhưng mỗi khi nghĩ tới dì muốn tốt cho Bùi Niên, trong lòng cháu không thể oán hận dì được, thậm chí càng cảm thấy có lỗi với dì.”
“Mấy năm nay cháu vẫn luôn nhớ kỹ lời nói của dì, sợ mình sẽ liên luỵ tới anh ấy, cháu cũng cho rằng làm thế là đúng. Nhưng mà thực tế thì chúng ta vẫn nên hỏi ý kiến và suy nghĩ của anh ấy một chút, có đúng không ạ?”
“Cháu nói đúng,” Mẹ Cận thở dài một tiếng, “Cho nên hôm nay dì đến không hề có ý muốn cháu rời xa thằng bé. Đã nhiều năm như thế, nó vẫn không quên được cháu, sao dì phải phải tốn công mà làm chuyện vô nghĩa, làm nó khó chịu làm gì?”
Hốc mắt của bà đỏ lên, “Có lẽ cháu không biết, vì muốn ở bên cạnh cháu mà thằng bé đã thay đổi rất nhiều. Trước đây nó không thường về nhà mà luôn ở một mình bên ngoài, nhìn thấy ai cũng không cười nổi, còn hút thuốc rồi uống rượu, chuyện công ty cũng mặc kệ, ba của nó tức đến tối ngủ không yên.”
“Nhưng mà sau khi cháu về nước, thằng bé lại không giống như vậy. Nó bắt đầu thường xuyên về nhà hơn, trên mặt cũng hay nở nụ cười, không còn lạnh lùng như trước nữa. Tâm trạng cũng khó ổn định lại đặng tình nguyện sẻ chia việc công ty với ba nó.”
Mẹ Cận cười khẽ: “Thật ra dì và ba nó thừa biết nó làm mọi chuyện chỉ vì muốn lấy lòng chúng ta, muốn chúng ta tiếp nhận cháu. Nhưng dì không thể không thừa nhận là cháu đã khiến nó ‘hồi sinh’ lần nữa.”
Nghe thấy lời này, Chu Thịnh Nam giật mình, có hơi kinh ngạc, nhất thời cô không biết mình nên nói gì.
Mẹ Cận lại nói: “Dì cũng vừa mới biết chuyện của mẹ cháu không lâu, đúng là cô gái như cháu đã chịu khổ nhiều rồi. Nếu Niên Niên đã yêu cháu, lại tình nguyện vì cháu mà thay đổi, biết hướng về tương lai, dì và ba nó không còn gì phản đối nữa.”
“Hai đứa đều ngoài ba mươi rồi, chuyện kết hôn không thể kéo dài mãi được. Cho nên hôm nay dì mới đến bàn chuyện này với mẹ cháu, cũng là cởi bỏ lo lắng trong lòng cháu.”
“Dì…” Chu Thịnh Nam mấp máy môi, đôi mắt rưng rưng.
Mẹ Cận vỗ vai cô, cười một tiếng, “Cháu là cô gái tốt, chuyện trước đây là dì không đúng, cháu đừng để trong lòng nhé. Hai đứa sớm kết hôn một chút, dì và ba nó vẫn đang chờ ôm cháu nội đây.”
Lúc mẹ Cận rời đi, Chu Thịnh Nam vẫn sững người đứng đấy, cả người hệt như đang mơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-dua-vao-em/chuong-188.html.]
Ba kế mua đồ ăn từ ngoài trở về, nhìn thấy cô liền nghi hoặc hỏi: “Sao con ngây ngốc đứng đây một mình thế?”
Chu Thịnh Nam hoàn hồn, cười với ông: “Không có gì ạ.”
Hai người vào nhà, ba kế vào bếp rửa rau và nấu cơm, mẹ Chu nói cho con gái về mục đích của mẹ Cận tới đây hôm nay, quả nhiên là bàn chuyện kết hôn của hai người.
Thấy cô không nói, mẹ Chu cười cười: “Mẹ biết con vẫn luôn không chịu kết hôn với thằng bé là do sợ gia đình nó không đồng ý. Nhưng kết hôn không đơn giản là chuyện của hai người, con hi vọng ba mẹ nó có thể chấp nhận con, bây giờ nhà nó cũng đã mở miệng xin cưới rồi, con đừng phiền lòng thêm nữa.”
“Có điều mẹ chưa thay con trả lời, chỉ nói là xem ý con sao thôi. Hai đứa con và Niên Niên bàn lại một chút, bất luận quyết định thế nào, mẹ đều ủng hộ.”
Chu Thịnh Nam dựa lên vai mẹ mình, nhẹ nhàng đáp lời, không nói thêm gì.
Mẹ Chu xoa đầu cô, khẽ than một tiếng, tròng mắt đỏ lên, “Suy cho cùng đều tại mẹ liên luỵ con, để con phải chịu khổ nhiều năm như vậy rồi…”
“Mẹ nói gì đấy?” Chu Thịnh Nam rõ ràng không thích nghe mấy lời này.
Mẹ Chu thấy cô như vậy liền không nói nữa, ngữ điệu quay lại thản nhiên, “Bây giờ mẹ không sao rồi, tự con cũng nên có được hạnh phúc của mình đi thôi. Vô luận thế nào, tình cảm của Niên Niên dành cho con, mẹ đều thấy cả. Mẹ tin thằng bé có thể khiến con hạnh phúc.”
Chu Thịnh Nam cười cười, “Mẹ, con biết rồi, mẹ không cần bận lòng chuyện này đâu. Phải dưỡng bệnh thật tốt rồi sống hạnh phúc cùng chú là được.”
Ngồi thêm một lát, Chu Thịnh Nam đứng dậy muốn về chung cư.
Ba kế và mẹ Chu muốn cô ở lại ăn tối, nhưng tạm thời cô không có khẩu vị nên từ chối kéo, sau đó một mình đi ra khỏi nhà.
Hoàng hôn tàn chiếu, ánh dương thưa thớt vẽ thành đốm nhỏ trên bầu trời.
Dưới ánh đèn vàng nhạt ngoài cổng chính, xe của Cận Bùi Niên vẫn đỗ ngoài kia.
Chu Thịnh Nam hơi bất ngờ, vội chạy tới, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ, đưa mắt nhìn anh, “Sao anh không về nhà cùng mẹ?”