Muốn Dựa Vào Em - Chương 185
Cập nhật lúc: 2025-01-05 13:42:57
Lượt xem: 7
Cô gái kia nhìn Quách Mậu Tuyết một cái rồi cởi nón trên đầu mình xuống, đội lên đầu Quách Mậu Tuyết, sau đó lại cởi khăn quàng cổ rồi quàng lên cho cô, “Ở đoàn làm phim mà chị còn chịu đựng như thế. Lúc đầu chị thông minh lắm mà? Sao lại yêu đương thành âm số IQ vậy? Hoá đần nhanh quá!”
“…” Nhìn động tác đang quàng khăn cổ cho mình của cô gái và lời nói từ miệng cô nàng, khoé miệng của Quách Mậu Tuyết giật giật hai cái, cảm động trong lòng không còn sót lại chút gì.
Quách Mậu Tuyết trừng mắt nhìn người đàn ông vẫn không lên tiếng bên cạnh, “Mục Lăng Thành, chị đếm tới ba, nếu cậu không hốt con bé đi thì chúng ta tuyệt giao!”
Mục Lăng Thành không để ý tới Quách Mậu Tuyết, chỉ nhìn đồng hồ rồi ôn hoà nhìn cô gái bên cạnh, “Đúng là mình thật sự phải đi rồi.”
Cô gái gật đầu, vỗ vai Quách Mậu Tuyết, “Chị muốn mua gì thì nhắn Wechat cho em. Sang năm bao giờ về thành phố C, em sẽ mua cho chị.”
Quách Mậu Tuyết không quậy nữa, lưu luyến không rời ôm cô gái một cái, “Trên đường về nhà nhớ cẩn thận nhé, em ở nước ngoài lâu như thế, khó lắm mới về nhà thì ở lại ăn Tết với mẹ lâu một chút.”
Cô gái đáp lời rồi khoác tay Mục Lăng Thành rời đi.
Quách Mậu Tuyết nhìn theo bóng lưng của hai người, sau đó cúi đầu nhìn khăn quàng cổ trên cổ mình. Cô nhếch miệng cười, trong lòng ấm lên không ít.
Chớ hề phát hiện ra có một người đàn ông cao ráo đi tới, vẫn đang im lặng đứng sau lưng cô.
Anh khoác áo lông màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, mặt đeo khẩu trang và kính râm, từ đầu tới chân đều là một màu đen tuyệt đối, cả người được bịt rất kỹ.
Anh vươn tay nhét một ly trà sữa vào tay Quách Mậu Tuyết.
Ấm nóng tràn ra lòng bàn tay, Quách Mậu Tuyết quay đầu, nhìn anh chằm chằm.
Anh nhìn hai người trước mặt, hỏi: “Ai tới thăm em vậy?”
Quách Mậu Tuyết cười, “Là Tưởng Nam Khanh, em gái cùng mẹ khác ba của em. Sau khi tốt nghiệp Đại học thì đi Ý, năm nay con bé vừa về nước thôi ạ.”
Nói xong, cô nhìn xung quanh một chút rồi nhỏ giọng hỏi: “Sao anh cũng tới đây thế?”
Chất giọng của anh mang theo ý cười, tuy lười nhác nhưng cực kỳ êm tai, “Không chào đón anh à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-dua-vao-em/chuong-185.html.]
Quách Mậu Tuyết ôm ly trà sữa trong tay, nháy mắt mấy lần, “Nào dám nào dám? Chỉ là phiền tới ngôi sao lớn phải mua trà sữa cho em làm em bất ngờ được quan tâm nên bị doạ sợ đấy ạ.”
Dứt lời, cô đi tới ngồi xuống ghế nghỉ bên cạnh, Cố Trí Dương đi theo, cũng ngồi xuống bên cạnh cô, “Năm nay em không về quê thì giao thừa anh tới đón em nhé?”
Quách Mậu Tuyết cười ngọt ngào, “Được ạ.”
“Đúng rồi,” Cô nói tiếp: “Trước đây anh nói có một chương trình giải trí ấy, chị Thịnh Nam nhận lời rồi.”
Cố Trí Dương gật đầu, “Vậy thì tốt.”
Quách Mậu Tuyết có hơi khó hiểu, “Cận Bùi Niên đầu tư vào phim của anh đạo diễn coi như là đổi một tài nguyên tốt cho chị Thịnh Nam, nâng đỡ chị ấy rồi.”
“Anh nói xem, nhà họ Cận dù sao cũng là nhà có quyền thế hàng đầu, nếu đã có tiền như vậy thì giúp chị ấy vượt qua khổ cảnh rất dễ mà? Sao phải tốn công sức thế này ạ? Rõ ràng Tổng giám đốc Cận muốn giúp chị ấy nhưng lại không muốn chị ấy biết, đây là hành động gì thế này?”
Cố Trí Dương suy nghĩ, “Hẳn là anh ấy không muốn chị Thịnh Nam có áp lực quá lớn khi đối mặt với mình.”
…
Lúc từ chỗ đạo diễn trở về, Chu Thịnh Nam vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người. Cô hơi khựng lại, trong mắt xoẹt qua sự kinh ngạc, bước chân cũng chững lại theo…
Cô đứng yên tại chỗ rất lâu, môi mỏng mím lại thành đường thẳng. Cuối cùng, cô không tiếp tục đi tới làm phiền họ nói chuyện mà chỉ quay người, ôm tâm trạng phức tạp này rời đi.
Lúc kết thúc công việc buổi chiều, Chu Thịnh Nam vẫn không tập trung được. Buổi tối, cô về khách sạn, khi quét thẻ vào phòng, Cận Bùi Niên không có ở đây.
Mỗi tối gần đây anh đều tới đây, chạy giữa hai đầu khách sạn và công ty, chẳng màng gió tuyết, đây là lần đầu tiên trở về mà Chu Thịnh Nam không nhìn thấy anh, nhất thời làm cô có chút không quen.
Cô cầm điện thoại lên muốn nhắn tin hỏi anh, nhưng gõ chữ được một nửa lại buông xuống, sau đó cô vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc đi ra từ phòng tắm, trùng hợp Cận Bùi Niên từ bên ngoài trở về, đang cởi áo khoác lông treo lên giá. Nhìn thấy cô, anh lấy một bịch khoai nướng trong túi áo ra, cười nói: “Hai ngày trước em nói muốn ăn, hôm nay lúc về thì anh vô tình thấy có người bán nên mua về cho em này.”
Chu Thịnh Nam thích ăn khoai nướng, từ hồi cấp ba đã cực kỳ thích. Chỉ là sau này cuộc sống càng ngày càng bận, những gì cô từng yêu thích cũng phải bỏ xuống, đã sớm không để trong lòng nữa.
Mấy ngày trước, hai người vô tình gương vỡ lại lành, cô từng cảm khái bản thân thật sự đã lâu chưa ăn khoai nướng nên có hơi nhớ. Thật ra câu này chỉ là thuận miệng nói, cô không ngờ Cận Bùi Niên lại nhớ kỹ trong lòng, về muộn thế này vẫn mua khoai nướng về cho cô.