Anh chỉ là một kẻ nghèo hèn, đơn độc mã, nơi nương tựa, cũng thể dâng cho cô bất kỳ thứ gì. Nếu định theo đuổi cô, thì tại khiến cô bận lòng nữa đây?
“Bình thường miệng chặt mà? Bây giờ lòng để trở ngại khác, để giúp gì đấy hả?” Khâu Viễn .
Cận Bùi Niên tính trả lời, Điền Phi Chương bên chợt nghiêng đầu, thấy họ liền qua cùng Cố Ngôn Thanh.
“Hai tránh ở đây làm gì?” Điền Phi Chương tiến lên, bá cổ Khâu Viễn.
“Tôi Cận đại ca kéo tới để tăng lòng dũng cảm cho . Bây giờ hai ở đây , … về đây.” Khâu Viễn hất tay Điền Phi Chương xuống, rời .
Điền Phi Chương thấy thì sững , “Cái kiểu tránh mặt gì thế ? Cậu tìm Chu Thịnh Nam còn khác khích lệ hả?”
Cận Bùi Niên câu nào.
Điền Phi Chương qua Cố Ngôn Thanh.
Mà Cố Ngôn Thanh đang bóng lưng của Khâu Viễn như đang suy nghĩ cái gì, lúc hồn thì chạm ánh mắt dò hỏi của Điền Phi Chương.
Anh cong môi , “Đừng hỏi . Cái gì cũng .”
Nói xong, Cố Ngôn Thanh về phía Tần Noãn, dắt tay cô rời .
“…” Điền Phi Chương sững một lát, đó vỗ vai Cận Bùi Niên, “Vậy và vợ cũng về nhà đây.”
Mọi rời , chỉ còn Cận Bùi Niên và Chu Thịnh Nam ở .
Chu Thịnh Nam , trực tiếp chung cư.
Cận Bùi Niên bước nhanh theo ngăn cô cửa chính.
Chu Thịnh Nam ngây một lát, trong mắt lộ vẻ vui, “Anh làm gì ?”
Cửa chính chung cư thường phóng viên chực chờ, nếu như truyền tin gì thì làm bây giờ? – Nghĩ như , cô liền quanh bốn phía.
Cận Bùi Niên mặc Âu phục, giày da, sừng sững cửa chính, hề cử động, chỉ lẳng lặng cô.
Sau khi lời của Tô Tử Hân lúc , bây giờ thấy cô, Cận Bùi Niên hiếm khi thể bình tĩnh như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/muon-dua-vao-em/chuong-168.html.]
Anh bám chặt quá khứ nữa, cũng ép hỏi đáp án năm xưa làm gì.
Bây giờ thấy cô như , Cận Bùi Niên buồn , bỗng nhiên cúi , thì thầm: “Nếu em chuyện truyền thì đối xử với một chút . Tôi nhất định sẽ phối hợp với em.”
Chu Thịnh Nam rụt , cảm thấy hôm nay bệnh, giống ngày thường cho lắm.
Cô mấp máy môi, thở dài một tiếng ngẩng đầu hỏi: “Tổng giám đốc Cận hẳn là bận rộn đúng ? Sao thời gian ôn chuyện nhàm chán vô nghĩa thế ?”
Ý của Cận Bùi Niên nhạt , bình tĩnh trả lời: “Đối với mà , chuyện liên quan tới em cực kỳ ý nghĩa, cho nên cảm thấy nhàm chán. Chu Thịnh Nam, đời của quên em mất , làm bây giờ?”
Mặt của Chu Thịnh Nam nóng lên, trong lòng đột nhiên lúng túng. Cô dùng sức đẩy bước nhanh đến cầu thang, thẳng lên lầu.
Chỉ là khi khỏi cầu thang, cô xoay một cái thấy Cận Bùi Niên đang cửa nhà , trong tay cầm một cái túi.
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, Cận Bùi Niên dựa lên cửa, cong môi : “Tôi thang máy nên nhanh hơn.”
“…” Chu Thịnh Nam đen mặt ngang qua , lấy chìa khoá trong túi , siết trong lòng bàn tay.
Lúc dùng sức, cô đau thấu xương, nhưng vẫn ngẩng đầu, “Tôi với đủ rõ ràng ? Là con nên về tương lai thôi, đừng sống mãi trong hồi ức như .”
Cận Bùi Niên khí thế bức áp gần, đè Chu Thịnh Nam lên cửa, hai tay dùng sức nắm lấy bờ vai của cô, “Nếu như nhất định như thì tương lai của nhất định em trong đó! Vì thế, cố gắng thêm chút nữa, chẳng lẽ ?”
“…” Chu Thịnh Nam chằm chằm, nhất thời cái gì, trong lòng nhói lên.
Bàn tay vai cô chậm rãi buông xuống.
Cận Bùi Niên cô một cái, : “Em yên tâm, sẽ trói em quá chặt. Em công việc của , cũng làm, nhưng em một điều: chỉ cần buông tay, em đẩy cũng vô dụng. Mặt khác, những việc mà em chịu cho … tự sẽ điều tra.”
Chu Thịnh Nam khẽ giật , kinh ngạc ngẩng đầu, cánh môi run rẩy, “… Anh tra cái gì? Tôi giấu gì hết! Cái gì nên , cũng rõ ràng với !”
“Tôi cũng hi vọng là đúng như em ,” Cận Bùi Niên ‘xuỳ’ một tiếng, đó lùi , nhẹ hất cằm : “Em nhà .”
Từ trong chung cư , Cận Bùi Niên đấy một hồi, bỗng nhiên , thoáng lên .
Cửa sổ nào đó ở tầng ba xuất hiện một bóng …
Cận Bùi Niên khẽ cong môi, đó lái xe rời .