Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Muốn Dựa Vào Em - Chương 160

Cập nhật lúc: 2025-01-02 12:23:28
Lượt xem: 16

Chu Thịnh Nam ăn không ngon nên muốn về trước, Trang Tín đối phó với mọi người mấy câu rồi lái xe đưa cô về.

 

Màn đêm buông xuống, tàn dương lập loè, Cận Bùi Niên và tài xế taxi vẫn đang chờ bên ngoài toà soạn, nhìn thấy Trang Tín và Chu Thịnh Nam đi ra, cười cười nói nói, sau đó lên xe.

 

Bác tài nhìn vị khách phía sau, “Cô gái kia có người đưa về rồi, có phải ngài uổng công chờ đợi rồi không?”

 

Sắc mặc của Cận Bùi Niên rất bình thản, “Bám theo bọn họ.”

 

“…” Được thôi, có tiền có quyền.

 

 

Một buổi chiều nữa lại qua, lúc này, Chu Thịnh Nam ngồi trên xe về nhà, tâm trạng đã hoàn toàn tốt lên, trạng thái cơ thể cũng không tệ lắm.

 

Trang Tín nói: “Dạ dày của cô không tốt, về nhà hãy làm chút gì để ăn đi, phải quan tâm sức khỏe của mình đấy.”

 

Chu Thịnh Nam ngồi trong xe, xoa huyệt Thái Dương, hờ hững đáp lời.

 

Thấy cô mệt rã, Trang Tín liền không làm phiền cô nữa.

 

Chu Thịnh Nam híp mắt một giấc, đến khi bị Trang Tín gọi dậy mới phát hiện bản thân đã về tới chung cư.

 

Cô mở cửa xuống xe, cười nói với Trang Tín, “Khiến anh mệt rồi, biết anh còn phải về nhà một chuyến nên lần này tôi không mời anh lên nhà đâu.”

 

Trang Tín nhìn cô, lại dông dài nữa: “Nhớ làm cái gì để ăn đấy!”

 

“Nhớ rồi!” Chu Thịnh Nam cười đáp, vẫy tay với y. Sau khi chiếc xe của y khuất dạng, cô mới quay người lên chung cư.

 

Ở ven đường có một chiếc taxi khác dừng lại.

 

Cận Bùi Niên ngồi ở hàng ghế sau, hạ cửa sổ xe xuống nhìn chằm chằm toà chung cư kia. Đợi được một lát, khi thấy một ô cửa sổ của tầng ba sáng đèn, anh mới thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói một câu với bác tài, “Đi thôi.”

 

“… Được.” Bác tài sảng khoái đáp lời, hôm nay ông đã kiếm được rất nhiều tiền, cho nên làm gì cũng được hết.

 

Trên đường về nhà, chuông điện thoại của Cận Bùi Niên vang lên, là Điền Phi Chương gọi tới.

 

Anh thuận tay nhấn nghe, bên kia truyền tới giọng nói cà lơ phất phơ: “Cận đại ca à, tôi và Khâu Viễn đang ăn đồ nướng ở chỗ cũ nè. Anh Thanh ở nhà với vợ không chịu tới, cậu muốn tới không?”

 

“Không.”

 

“Làm gì thế? Bận à?”

 

“Không biết xấu hổ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-dua-vao-em/chuong-160.html.]

 

“… Cậu mắng tôi làm gì?”

 

“Tôi mắng tôi.”

 

“…” Bên kia im lặng một lát, dường như đoán được cái gì, “Chỗ này có rượu, cậu tới đây đi.”

 

Cận Bùi Niên im lặng một lát, trả lời: “Lát nữa tôi tới.”

 

Cận Bùi Niên đến chỗ Điền Phi Chương và Khâu Viễn, vừa ngồi xuống đã khui chai bia rồi ngẩng đầu uống vào bụng. Điền Phi Chương đưa thịt dê nướng qua, anh vẫn nhận lấy, nhưng tập trung uống hơn là ăn.

 

Khâu Viễn ăn đậu phộng, ngẩng đầu nhìn, “Cậu như vậy là do bị người khác kích động phải không?”

 

Cận Bùi Niên không trả lời, uống xong chai bia trong tay liền mở thêm một chai khác.

 

Điền Phi Chương không cản anh, chỉ nói nhân viên phục vụ mang thêm mấy chai nữa tới, sau đó thở dài: “Cậu nói xem, người ta cũng đã buông xuống được rồi, cậu là người thừa kế của xí nghiệp Cận thị, muốn người phụ nữ thế nào mà không có? Sao cứ mãi treo cổ mình vào một thân cây làm gì?”

 

Khâu Viễn phụ hoạ: “Sao hai người không tháo cái khúc mắc kia đi? Từ hồi cấp ba đến giờ đã mười năm rồi, còn muốn lâu thêm nữa à? Rõ ràng chuyện đã không thành được, tại sao cậu còn cố chấp? Làm người ấy à, cầm lên được thì bỏ xuống được, cậu nhìn Khâu Viễn mình không phải đã sống rất tốt sao? Cho tới bây giờ mình còn chưa nói chuyện yêu đương với ai đâu.”

 

Điền Phi Chương buồn cười, “Cậu cố ý lấy mình làm ví dụ cái gì? Hồi còn Đại học, người gấp gáp muốn thoát ế là cậu đấy, người mãi độc thân tới bây giờ cũng là cậu luôn.”

 

Khâu Viễn rót ly rượu, thở dài, “Các cậu có cái gì liền có cái đó, còn tôi đến tiền đặt cọc mua nhà mặt tiền ở thành phố C cũng không có, sao phải liên luỵ con gái người ta làm gì?”

 

Khâu Viễn không ba không mẹ, từ nhỏ đã sống cùng bà, nếu như không phải có người giúp đỡ thì học Đại học, cậu cũng không có điều kiện.

 

Vốn dĩ Khâu Viễn định sau khi tốt nghiệp sẽ về nhà báo hiếu bà thật tốt, tiếc rằng năm tư Đại học, bà lại bệnh nặng rồi qua đời, người duy nhất để nhớ về của cậu cứ như vậy biến mất.

 

Bản thân cũng không muốn ăn nhờ ở đậu nhà họ hàng nữa, cho nên Khâu Viễn dứt khoát làm việc cho Cố Ngôn Thanh, bây giờ mới sống trôi nổi ở thành phố C.

 

Cận Bùi Niên nhìn qua, “Tôi có nhiều nhà cửa này, tặng cậu một căn.”

 

Khâu Viễn lườm nguýt anh một cái, ‘xì’ khẽ, “Đừng có xàm cái!”

 

“Tôi nghiêm túc đấy.”

 

Khâu Viễn nhìn qua, “Cận đại ca này, cậu có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu và anh Thanh là gì không?”

 

Cận Bùi Niên vừa mới uống mấy chai rượu, lúc này đã có hơi say, nghe Khâu Viễn nói vậy, anh cười: “Tôi đẹp trai hơn cậu ấy.”

 

“…” Khâu Viễn giảng dạy: “Anh Thanh mời tôi đến Doanh Hoà để làm việc, trả lương cao cho tôi, rõ ràng chính là muốn giúp đỡ tôi. Nhưng bản thân tôi cũng có tâm huyết và cố gắng vì Doanh Hoà, cho nên số tiền lương ấy, tôi nhận không thấy thẹn. Còn cậu thì hay rồi, trực tiếp cho tôi nhà, để ông đây thiếu cậu ân tình lớn như vậy, lớn tới nỗi anh em cũng không làm nổi mất.”

 

Cận Bùi Niên ‘xuỳ’ một tiếng, “Tôi không có quanh co như Cố Ngôn Thanh.”

 

“Cậu phải quanh co thì Chu Thịnh Nam mới sớm bị cậu nắm được chứ.”

Loading...