Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Muốn Dựa Vào Em - Chương 153

Cập nhật lúc: 2025-01-01 12:37:27
Lượt xem: 17

Tiểu Tích Tích đưa mắt nhìn sang, vỗ tay gọi ‘ba ơi’.

 

Cố Ngôn Thanh đi tới, ngồi xuống bên giường, vươn tay bóp mặt của bé, “Sao con vẫn đánh thức mẹ rồi hả?”

 

Tiểu Tích Tích nhào qua, cọ cọ trên lưng ba mình, “Ba ơi, con muốn ra ngoài chơi ạ.”

 

“Con muốn đi đâu nào? Bên ngoài đang có tuyết rơi, lạnh đấy.”

 

“Con muốn tìm Sở Sở chơi.”

 

“Sớm như vậy Sở Sở còn chưa dậy đâu, tối rồi hẵng đi.”

 

“Tích Tích dậy rồi, Sở Sở cũng sẽ dậy ạ.”

 

“Có lẽ bây giờ Sở Sở còn chưa ăn sáng đấy.”

 

“… Hừ!” Tiểu Tích Tích quay đầu chui vào lòng mẹ, không thèm để ý tới ba nữa.

 

Cố Ngôn Thanh nín cười, dỗ bé, “Tích Tích ngoan nào, tối nay ba sẽ đưa con đi tìm Sở Sở, nào có ai sớm như vậy đã làm phiền người ta đâu?”

 

“Có mà!” Tiểu Tích Tích phản bác.

 

Điện thoại di động ở đầu giường đột nhiên đổ chuông báo Wechat có cuộc gọi video tới, Cố Ngôn Thanh nhìn ghi chú trên màn hình rồi tiện tay ấn mở.

 

Lập tức, trên màn hình hiện ra gương mặt dễ thương của một cô bé. Nhìn thấy Cố Ngôn Thanh, cô bé mềm giọng gọi: “Bác ơi, cháu tìm Tích Tích ạ.”

 

“… Thật là có nhỉ?” Cố Ngôn Thanh đưa điện thoại cho Tiểu Tích Tích, “Hai đứa hợp nhau đấy.”

 

Tiểu Tích Tích vui vẻ nói chuyện điện thoại với Mục Sở.

 

Con gái ngoan ngoãn rồi, Cố Ngôn Thanh mới nằm xuống lần nữa, tự nhiên kéo Tần Noãn vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Em đói bụng không?”

 

Trên người anh mang theo mùi sữa tắm vừa thơm ngát vừa dịu nhạt, cũng rất dễ chịu. Tần Noãn vùi mặt trong lòng anh, “Em không đói, muốn ngủ thêm một lát nữa.”

 

Anh véo nhẹ cơ thể của Tần Noãn, áp sát bên tai của cô rồi khàn giọng nói: “Nhưng anh đói.”

 

Tần Noãn lập tức giật mình, đẩy anh, “Đừng quậy mà, Tích Tích còn đang gọi điện thoại đó.”

 

Mà Tiểu Tích Tích vốn đang cầm điện thoại, lúc này đột nhiên nhìn, “Ba đói bụng ạ?”

 

“… Ừm,” Cố Ngôn Thanh sứt sẹo trả lời, “Con lo nói chuyện điện thoại của con đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-dua-vao-em/chuong-153.html.]

 

 

Buổi sáng, lúc Mục Sở tỉnh lại cũng quậy một hồi lâu, bây giờ mới hiếm khi yên lặng ôm điện thoại nói chuyện với Cố Tích.

 

Tưởng Nam Khanh học ngành Thiết kế – Kiến trúc, sau khi sang Ý học việc hai năm, cô đã tham dự cải tạo rất nhiều công trình kiến trúc nổi danh, đoạt vô số giải thưởng. Sau khi về nước, cô được tập đoàn Viễn Thương mời đến làm việc mới mức lương cao, hiện nay đang đảm nhận chức vụ Tổng giám đốc của Bộ phận thiết kế.

 

Buổi tối hôm qua, Tưởng Nam Khanh thức đêm vẽ bản thảo tới ba giờ sáng, bây giờ còn chưa thức dậy.

 

Mục Lăng Thành bưng đồ ăn sáng vào, ngồi xuống cạnh giường gọi cô, “Vợ ơi, ăn sáng xong rồi ngủ tiếp. Dạ dày của em không tốt đấy.”

 

Tưởng Nam Khanh đáp một tiếng, không cử động.

 

Mục Lăng Thành lay lay cô, cô trực tiếp trở mình quay lưng đi, tiếp tục ngủ.

 

Anh im lặng một lát, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, nói: “Tưởng Nam Khanh, anh đếm ba lần thôi. Ba, hai…”

 

Tưởng Nam Khanh vén chăn ngồi dậy, nhíu mày trừng anh. Sức lực rời giường của cô sắp bị anh bào hết trong hai năm này rồi! ! !

 

Khuôn mặt khôi ngô của Mục Lăng Thành mang theo ý cười, bưng cháo đưa cho cô, “Không nóng đâu em.”

 

Tưởng Nam Khanh không còn cách nào, đành phải nhận lấy. Mục Lăng Thành đưa bánh bao cho cô nhưng cô không ăn, chỉ miễn cưỡng ăn nửa bát cháo để nuôi dạ dày.

 

“Ngoan lắm!” Mục Lăng Thành cười, cầm lấy cái chén, “Em ngủ thêm một lát đi, sau này đừng thức đêm như thế nữa.”

 

Tưởng Nam Khanh nằm xuống lần nữa, thuận miệng hỏi: “Hoa Sóng nhỏ đâu anh?”

 

“Con bé đang nói chuyện điện thoại với Tích Tích.”

 

“Ừm,” Tương Nam Khanh nhớ ra cái gì, liền nói với anh, “Anh đóng cửa phòng sách lại giúp em đi, đừng để con bé vào trong. Cẩn thận bản thiết kế tối qua của em lại bị nó làm hỏng mất.”

 

Cô vừa dứt lời, Mục Sở từ bên ngoài đã lon ton chạy tới, dáng vẻ rất hứng khởi, “Ba mẹ ơi, hai người xem con vẽ nà!”

 

Bé giơ bức tranh lên cho Mục Lăng Thành xem, trong đó đủ mọi màu sắc, vẽ xấu, chỉ mơ hồ nhìn ra được là bé vẽ ba người, một nhà ba người.

 

Mục Lăng Thành chưa kịp khen bé thì đã nhìn kỹ tờ giấy trong tay bé trước, nheo mắt hỏi: “Con lấy giấy ở đâu?”

 

Tưởng Nam Khanh lập tức dự cảm chẳng lành, mở mắt ngồi dậy, nhìn bản thiết kế trong tay con gái, cả người tỉnh ngủ.

 

Nhìn ánh mắt ngây thơ của con gái, Tưởng Nam Khanh giận nhưng không có chỗ phát tiết, đành chống trán hỏi: “Mẹ đã cất nó cao như vậy, sao con còn leo lên mà lấy được thế?”

 

Mục Sở rất thành thật, “Con bắc ghế ạ.”

Loading...