Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Muốn Dựa Vào Em - Chương 140

Cập nhật lúc: 2024-12-30 17:39:32
Lượt xem: 23

Năm tư Đại học, Tô Tử Hân không có tiết ở trường nên về nhà thực tập, còn Tề Á Nhuỵ dọn đến căn hộ chung cư của Điền Phi Chương, cho nên ký túc xá nhất thời không có ai, Tần Noãn cũng chuyển về biệt thự phía Nam ngoại ô.

 

Sáng sớm ngày chuyển hành lý, Cố Ngôn Thanh lái xe tới cửa ký túc của trường phụ cô.

 

Sau khi đặt vali hành lý vào cốp xe, Tần Noãn cầm chậu cây tiên nhân cầu, hỏi anh, “Đây là của Tiểu Chu Chu, lúc cậu ấy gọi điện thoại cho em đã nói em vứt đi. Anh nói xem có nên đưa cho Cận Bùi Niên không ạ?”

 

“Sau khi Chu Thịnh Nam xuất ngoại, cậu ấy như biến thành người khác vậy, không biết bản thân muốn gì, chỉ đ.â.m đầu chơi game.”

 

Cố Ngôn Thanh nhận lấy chậu hoa, nhìn chữ ‘Niên’ được khắc trên đó rồi nói: “Để anh trở về rồi đưa cho cậu ấy, tốt xấu gì đây cũng là kỷ niệm.”

 

Nói xong, anh đặt nó vào xe.

 

Sau khi rời khỏi trường học, Tần Noãn thấy con đường không phải dẫn tới biệt thự phía Nam ngoại ô thì quay đầu hỏi Cố Ngôn Thanh:

 

“Anh muốn chở em tới công ty ạ?”

 

“Lát nữa còn có cuộc họp, tạm thời anh không kịp thời gian đưa em về nhà.”

 

Tần Noãn không để tâm, duỗi lưng một cái, “Em sao cũng được, tuỳ anh đi ạ.”

 

Cô đã từng tới công ty của Cố Ngôn Thanh, lúc rảnh còn tới bộ phận Thiết kế đồ hoạ [1] nói vài ý tưởng, cho nên mọi người không lạ gì cô.

 

Sau khi Cố Ngôn Thanh triệu tập bộ phận Kỹ thuật đi họp, cô đến bộ phận Thiết kế đồ hoạ chào hỏi mọi người, sau đó cũng như mọi ngày, tới phòng làm việc của Cố Ngôn Thanh.

 

Trên bàn làm việc của anh có hai màn hình vi tính, một trong hai là chuyên môn của cô.

 

Sau khi mở máy, Tần Noãn tiếp tục công việc hoạ nốt hình ảnh lúc trước vẫn chưa làm xong.

 

Lúc trở lại phòng, Cố Ngôn Thanh nhìn thấy vậy thì rót cho cô một ly nước rồi đặt trên bàn, tầm mắt rơi xuống màn hình vi tính.

 

Tần Noãn đặc biệt có thiên phú hơn người tại lĩnh vực Mỹ thuật này, cách vẽ của cô cũng ấn tượng, lại rất có chất riêng của mình, luôn có thể khiến hai mắt của anh sáng lên.

 

Cố Ngôn Thanh vuốt tóc cô, ngồi xuống bên cạnh, “Anh muốn một tuần sau sẽ ra được thành phẩm.”

 

Tần Noãn ngẩng đầu nhìn anh.

 

Cố Ngôn Thanh nói: “Chúng ta có cơ hội cạnh tranh công khai với công ty Kỹ thuật Hưng Lan. Người thắng sau cùng sẽ giành được bản quyền trò chơi này.”

 

Tần Noãn vỗ vỗ vai anh, “Trình độ phác hoạ của em đây đã rất dày công tôi luyện rồi, mỗi người trong bộ phận Thiết kế đồ hoạ của chúng ta lại là nhân tài nữa, cho nên bản demo chế tác nhân vật chắc chắn sẽ không có vấn đề đâu ạ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-dua-vao-em/chuong-140.html.]

 

“Nếu như cuối cùng các anh không thắng, vậy tức là kỹ thuật không giỏi. Nhưng toàn bộ nhân tài của khoa Khoa học máy tính của Đại học C đều ở đây rồi, anh nói xem, còn thua được sao?”

 

“Đương nhiên mình sẽ không thua,” Cố Ngôn Thanh nhìn cô, thần sắc trịnh trọng hơn, cười nói: “Đây là dự án lớn, chỉ cần có được dự án này, chúng ta sẽ tạo được thành tích, tự nhiên sẽ có cả danh dự.”

 

 

Ngày Cố Ngôn Thanh đi công tác, Tần Noãn ở nhà viết luận văn tốt nghiệp. Đột nhiên cô nhận được điện thoại của quản gia, nói là Tần Hi chơi bóng rổ ở trường bị thương ở chân, Tần Minh Huy và Lan Bội lại đang ở nước ngoài, nhất thời trở về không kịp.

 

Thời điểm Tần Noãn vội vàng chạy tới bệnh viện, Tần Hi đã chống nạng đi từ bệnh viện ra. Lúc nhìn thấy cô, Tần Hi hơi bất ngờ một chút, sau đó trừng mắt nhìn quản gia.

 

Quản gia cúi đầu không nói gì.

 

Chủ tịch Tần và bà Tần đều không có ở đây, đương nhiên ông chỉ có thể tìm cô Noãn được thôi! ! !

 

Tần Noãn nhìn chân cậu một chút, hỏi: “Bác sĩ nói tình huống thế nào?”

 

Tần Hi cười cười, “Không bị thương tới gân cốt ạ. Chỉ là em cần tĩnh dưỡng một thời gian.”

 

Tần Noãn mở cửa xe giúp cậu, sau đó cùng cậu ngồi vào trong, “Em có đau không?”

 

“Em vẫn ổn, không đau ạ.”

 

Quản gia lái xe về Tần gia, hai chị em ngồi phía sau đều im lặng, không có gì muốn nói cả.

 

Đột nhiên, Tần Hi hỏi: “Anh rể đâu chị?”

 

Tần Noãn đáp: “Anh ấy đi công tác rồi.”

 

Tần Hi gật đầu.

 

Về tới nhà họ Tần, Tần Noãn mở cửa, đỡ cậu xuống xe.

 

Sau khi đỡ Tần Hi ngồi xuống ghế salon trong phòng khách, cô đưa mắt nhìn đồng hồ, suy nghĩ rồi nói: “Nếu em không có việc gì thì chị về trước nhé?”

 

Tần Hi ngây ra một lát, “Anh rể đã không có ở nhà, chị còn muốn ở nhà một mình làm gì thế ạ?”

 

“Chị phải viết luận văn tốt nghiệp.”

 

“… Chị không nói em cũng quên mất là chị còn chưa tốt nghiệp, ngược lại kết hôn rất sớm…” Tần Hi cười cười, “Chị hối hận khi gả đi chưa đấy?”

Loading...