Muốn Dựa Vào Em - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-12-30 11:54:49
Lượt xem: 16
“Cục… dân chính ạ?” Tần Noãn mở to hai mắt nhìn qua Cố Ngôn Thanh, một hồi lâu sau, cô la lên: “Anh, anh dừng xe! ! !”
Cố Ngôn Thanh dừng lại ven đường, quay đầu hỏi: “Sao phản ứng của em dữ dội vậy?”
Tần Noãn đặt bữa sáng mới ăn được một nửa sang bên cạnh, trong lòng còn đang bất ổn, “Ai, ai muốn cùng anh tới Cục dân chính chứ?”
“Vừa nãy em còn đồng ý là anh nói gì em cũng nghe, sao bây giờ lại đột nhiên đổi ý rồi?”
Tim của Tần Noãn đập bình bịch, “Em còn chưa tốt nghiệp nữa, anh… anh cũng chưa tốt nghiệp mà.”
“Hôm nay là sinh nhật hai mươi hai tuổi của anh, được kết hôn hợp pháp rồi.”
Tần Noãn không nói gì, chuyện này quá bất ngờ, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.
Cố Ngôn Thanh chăm chú nhìn cô một lát, sau đó thở dài, “Em thật sự không muốn sao?”
“Em…” Tần Noãn cúi đầu, “Anh doạ em…”
Cố Ngôn Thanh nắm lấy bàn tay của cô, siết rất chặt, khẽ nói: “Noãn Noãn, trước đây anh chưa từng có khái niệm sinh nhật là gì. Cho nên sinh nhật hai mươi hai tuổi hay sinh nhật của những năm qua đều không có gì khác biệt.”
“Nhưng sau khi biết em rồi, anh đột nhiên cảm thấy không giống như trước nữa. Thật ra anh đã sớm đợi ngày hôm nay, chờ đợi bản thân hai mươi hai tuổi, anh có thể cưới em về nhà, cùng em ăn Tết.”
“Anh mong rằng tất cả ngày lễ náo nhiệt sau này, anh đều có thể ở bên cạnh em. Em muốn đi thăm ông bà ngoại ở Lục gia, chúng ta cùng đi. Em muốn đi thăm ông bà nội ở Cố gia, chúng ta cùng đi.”
“Hoặc là chúng ta cùng nhau sống hạnh phúc trong căn nhà nhỏ của mình. Sau này, đợi chúng ta có con rồi, bọn nhóc sẽ chơi đùa xung quanh chúng ta, cười nói vui vẻ.”
Tần Noãn nghe thấy câu này, cả người lập tức cứng đờ.
“Tần Noãn, em còn nhớ rõ thư tình mà em đã gửi cho anh không?” Cố Ngôn Thanh lấy bức thư mà anh đã giữ thật lâu ra, chỉ vào phần tranh phía trên cho cô nhìn, “Anh tin sẽ có một ngày, tất cả hình ảnh này đều biến thành sự thật.”
“Sinh nhật hai mươi hai tuổi của anh, nguyện vọng lớn nhất chính là cho Noãn Noãn của anh một gia đình. Không biết có thể thực hiện được không nhỉ?” Cố Ngôn Thanh lẳng lặng nhìn cô, trong mắt hiện ra ý cười ôn hoà.
Sống mũi của Tần Noãn chợt chua xót. Cô nghiêng đầu quay ra nhìn cửa sổ, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, đột nhiên khóc không thành tiếng.
Cố Ngôn Thanh ngây ra một lúc, nhanh chóng xuống xe vòng qua đó, mở cửa ghế lái ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-dua-vao-em/chuong-133.html.]
“Sao em lại khóc?” Anh nâng mặt cô lên, có hơi đau lòng, lấy khăn tay giúp cô gạt đi nước mắt.
Tần Noãn vươn tay ôm anh, không nói chuyện.
Cố Ngôn Thanh yên lặng đứng bên cạnh cô, khẽ vuốt sống lưng của cô.
Qua một hồi lâu, Tần Noãn bình tĩnh lại, từ từ ngẩng đầu, trong hốc mắt của cô còn ẩn ẩn nước mắt, “Nhưng mà em chỉ có căn cước công dân thôi ạ, không có sổ hộ khẩu hay giấy tờ khác, sao mình kết hôn được?”
Cố Ngôn Thanh bưng mặt cô lên, khẽ cười, “Hôm qua anh tới nhà họ Tần lấy rồi.”
Tần Noãn có hơi kinh ngạc, chớp mắt một cái rồi lau mặt, ngồi ngay ngắn lại, “Vậy chúng ta mau đi thôi, lát nữa nhiều người sẽ phải xếp hàng đó.”
“…” Thái độ của cô thay đổi quá nhanh, làm cho Cố Ngôn Thanh nhất thời không phản ứng kịp.
Một lát sau, anh cười ấm áp, giúp cô đóng cửa xe lại.
…
Từ Cục dân chính đi ra, Tần Noãn cầm hai quyển sổ màu đỏ mà cảm giác như đang nằm mơ. Cô vẫn chưa tốt nghiệp nữa, vậy mà hôm nay đã lĩnh chứng rồi.
Trên đường trở về, Tần Noãn nhìn chằm chằm ảnh chụp trên đó, mỉm cười ngây ngô.
“Ông xã à!” Đột nhiên, cô gọi to Cố Ngôn Thanh đang lái xe phía trước.
Trong lòng Cố Ngôn Thanh hơi nhảy lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y lái hơn một chút, trầm giọng nói: “Anh đang lái xe đấy, em đừng trêu anh.”
Tần Noãn cười nói: “Chúc mừng anh nha, nguyện vọng của sinh nhật hai mươi hai tuổi đã trở thành sự thật rồi. Là em giúp anh thực hiện đó!”
“Được được, cảm ơn Noãn Noãn của anh nhé.”
Khoé môi của Tần Noãn cong lên, cẩn thận từng li từng tí ôm quyển sổ màu đỏ kia vào lòng.
Cố Ngôn Thanh đưa cô về Lục gia, lúc quản gia mở cửa xe thì thấy Tần Noãn đang ôm giấy hôn thú mà ngủ say sưa.
“Không cần gọi cô ấy đâu.” Cố Ngôn Thanh nói với quản gia một câu rồi nhìn dáng vẻ của cô, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào nhà.