Muốn Dựa Vào Em - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-12-12 20:24:30
Lượt xem: 47
Nhân viên bán thuốc lấy mấy loại thuốc rồi gói thành túi đưa cho cô và báo giá tiền.
Sau khi thanh toán, Tần Noãn vừa đi vừa cúi đầu lay túi thuốc, nhìn xem bên trên hộp thuốc viết tên dược phẩm gì. Cô suy nghĩ một hồi lại lấy bút ra viết lên hộp thuốc mấy dòng chữ.
Ngắm nhìn mấy chữ kia, Tần Noãn tưởng tượng đến biểu cảm của Cố Ngôn Thanh khi nhìn thấy, ánh mắt của cô ánh lên vài phần chờ mong.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên. Tần Noãn quét mắt nhìn màn hình một cái. Lúc nhận máy, khoé môi của cô còn vương nụ cười không kìm được, "Sao thế Linh Đang?"
Tiểu Linh Đang: "Quên nói với cậu, hôm qua lúc gặp nhau ấy, mình đã bỏ USB của cậu vào balo rồi đó, cậu có phát hiện ra không?"
"Có à?" Tần Noãn ngây ra một lúc.
Kỳ thật, cô không nhớ rõ mình đã mượn USB của Tiểu Linh Đang hồi nào. Hôm qua hai người uống trà sữa, cô nàng cũng không có nhắc tới chuyện này.
"Cậu mở balo xem thử đi."
Tần Noãn "ừ" một tiếng, mở balo, đúng thật là tìm được một cái USB, "Ơ, USB này sao ở chỗ của cậu thế?"
"Trước đó cậu nhờ mình tìm đề thi thử Đại học đó, quên rồi à?"
"... Ách, mình nhớ rồi."
"Mình có download phim giáo dục xuống USB cho cậu rồi đấy, về nhớ xem thử. Coi như là lễ vật của chị em tốt này tặng cho cậu, đừng ngại." Tiểu Linh Đang ngồi trước bàn vi tính cầm điện thoại, cười thần bí.
"Chà, được rồi!" Tần Noãn lơ đãng đáp ứng, lại nhìn xuống đồng hồ, "Không thèm nói với cậu nữa, mình còn có việc."
"Cậu còn có thể có việc gì chứ? Không phải là theo đuổi người ta à? Sao rồi, theo đuổi được không?"
"Chưa, mới theo đuổi được một tuần thôi. Hôm nay mình cố ý trốn đi, thế mà anh ấy chủ động tìm bóng dáng của mình, đây coi như là tiến triển rồi!" Nói đến cái này, khoé môi của Tần Noãn bất giác cong lên.
Cúp điện thoại, cô cất điện thoại rồi lại đi tiếp, nhưng không cẩn thận dẫm phải dây giày. Tần Noãn cúi đầu nhìn một chút, đặt thuốc cảm mạo lên bồn hoa bên cạnh, tiện tay ném cả USB vào trong, rồi khom lưng buộc dây giày.
Sau khi buộc xong, cô cầm bịch thuốc rồi đứng dậy. Vốn định tới quán cà phê gần đó chờ tới trưa, anh Tiểu Cố ra mới đưa cho anh. Kết quả, người thì không tới quán cà phê, mà chuông điện thoại lại vang lên.
Lần này là ba cô gọi tới.
Tần Noãn không tình nguyện nhận máy.
"Ba để thư ký Giang tới biệt thự phía Nam ngoại ô đón con, con không có ở đó?"
"Ba đón con làm gì?"
"Ba đi công tác một tuần vừa mới trở về, con không định ăn một bữa cơm với ba sao?"
"Ba ăn đi, con không cần đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-dua-vao-em/chuong-13.html.]
Bên kia trầm mặc một hồi, "Không phải con muốn nhập học Đại học C sao? Về nhà trước đi, ba với con nói chuyện."
Tần Noãn cầm điện thoại suy nghĩ mấy giây, cất giọng đáp ứng: "Được, bây giờ con về."
Cô nhìn bịch thuốc cảm mạo trong tay, suy nghĩ một lát rồi quyết định giao nó cho tiếp tân của tập đoàn Đằng Thuỵ, làm phiền lễ tân buổi trưa giao cái này cho người gọi là Tiểu Cố.
Tiếp tân là một em gái dịu dàng lanh lẹ, biết cô là thiên kim của tập đoàn Viễn Thương tự nhiên cũng khách khí nhận lời, vừa cười vừa hỏi: "Tiểu thư Tần Noãn, cô theo đuổi người ta một tuần rồi, không phải vẫn chưa biết tên của anh ấy đó chứ?"
Tần Noãn l.i.ế.m môi một cái, thần sắc tự nhiên, "Tôi lười hỏi."
Em gái tiếp tân lặng lẽ meo meo nói với cô: "Tôi nghe người ta nói, anh ấy tên là Cố Ngôn Thanh."
"Cố Ngôn Thanh à..." Bên miệng Tần Noãn mặc niệm hai lần, sau đó hơi cong khoé miệng, mỉm cười rạng ngời một tiếng: "Cảm ơn chị."
Cô vẫy tay với tiếp tân rồi ra khỏi cao ốc.
Tần Noãn vừa đi, Cố Ngôn Thanh đã từ trên lầu đi xuống, khuôn mặt thanh tuyển [6], khí chất nho nhã.
Giờ phút này, anh đang vừa đi vừa nói chuyện điện thoại: "Được, giáo sư, em biết rồi, bây giờ em trở về trường ạ."
Cất điện thoại vào túi, anh đang muốn rời đi, chợt bị tiếp tân gọi lại.
Đối diện với gương mặt tuấn dật của Cố Ngôn Thanh, hai má của em gái tiếp tân hơi đỏ, rất ngượng ngùng đưa thuốc cảm mạo cho anh, "Tiểu thư Tần Noãn nhờ tôi chuyển cái này cho anh."
Cố Ngôn Thanh nhìn xem thuốc kia, mi tâm hơn nhăn lại.
Suy tư một chút, anh nói với tiếp tân: "Lần sau nếu tiểu thư Tần Noãn đến, phiền cô nói với cô ấy một tiếng, sau này tôi không thực tập ở tập đoàn Đằng Thuỵ nữa, cô ấy không cần lại tới."
"Dạ?" Em gái tiếp tân sửng sốt một chút.
Sinh viên Đại học này còn chưa tốt nghiệp đã tìm được một cơ hội thực tập tốt như vậy, nói không làm nữa là không làm nữa thật à?
Cố Ngôn Thanh không nói gì, chỉ xoay người rời đi.
Nhưng mấy giây sau, anh lại quay lại, nhận lấy bịch thuốc cảm mạo trong tay em gái tiếp tân.
Nhìn thấy bên trong có một cái USB, Cố Ngôn Thanh hơi nghi hoặc hỏi: "Cái này cũng là của cô ấy à?"
Em gái tiếp tân cũng là lúc này mới nhìn rõ được USB. Hình như tiểu thư Tần Noãn không có nói chuyện USB thì phải? Nhưng mà, nếu đã bỏ cùng với thuốc cảm mạo, hẳn là đều cho Cố Ngôn Thanh.
Nghĩ vậy, em gái tiếp tân gật đầu, "Là của tiểu thư Tần Noãn tặng anh ạ."
Cố Ngôn Thanh hơi không hiểu cô đưa USB cho mình làm gì, nhưng vẫn nhẹ gật đầu, "Phiền cô giúp tôi cảm ơn cô ấy."
Anh cầm bịch thuốc rời khỏi cao ốc tập đoàn Đằng Thuỵ, lấy điện thoại gửi cho Lục Tinh một tin nhắn: 【Dự án ở phòng thí nghiệm xảy ra vấn đề, gần đây con sẽ không đến công ty.】