Muốn Dựa Vào Em - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-12-28 11:47:13
Lượt xem: 23
Lúc trở về chung cư, Cố Ngôn Thanh không vội đi vào. Anh ở bên ngoài bình tĩnh hồi lâu, sau khi nỗi lòng an ổn lại mới vào trong.
Khi anh mở cửa, Tần Noãn đã tỉnh lại, siết lấy tấm chăn ngồi trên giường, ngay góc tường. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô hơi run lên một chút.
Cố Ngôn Thanh đi qua, nhìn thấy dáng vẻ của cô mà lòng đau như cắt. Anh chậm rãi tới gần cô, ngồi xuống bên giường, ngữ khí vẫn ôn hoà như trước, “Em lại đây cho anh nhìn thử đã hết sốt chưa nào.”
Anh đưa tay ra với Tần Noãn, nhưng cô chỉ núp trong góc tường, không cử động.
Cố Ngôn Thanh nhìn cô một lát, sau đó thu tay về, “Em muốn ở một mình thì anh ra ngoài nhé. Nếu có việc gì phải gọi anh, có được hay không?”
Tần Noãn cúi đầu không đáp.
Cố Ngôn Thanh bất đắc dĩ, đứng dậy muốn đi ra ngoài.
“Em không muốn mà!” Đột nhiên, Tần Noãn phía sau chợt kêu lên một tiếng.
Cố Ngôn Thanh quay đầu, cô cực kỳ đáng thương nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Không cho phép anh đi…”
Lúc nãy vừa tỉnh lại nhưng không thấy anh ở đây, cô đã rất sợ hãi.
Cố Ngôn Thanh ngồi xuống bên giường lần nữa, sắc mặt nhu hoà, ” Vậy em lại đây nào, anh không đi.”
Tần Noãn siết chăn, ngơ ngác một hồi, sau đó chậm rãi tới gần anh.
Cố Ngôn Thanh ôm lấy cô, xoa lên trán cô, thở phào một hơi, “Em hạ sốt rồi.”
Tần Noãn dựa trong n.g.ự.c anh, ôm anh rất chặt, nức nở nghẹn ngào, “Cố Ngôn Thanh, nếu như anh không còn yêu em nữa thì phải làm sao bây giờ? Em không muốn cô đơn…”
“Sẽ không.” Cố Ngôn Thanh hôn lên trán cô, từng chữ cưng chiều, “Anh sẽ không để em một mình nữa, anh sẽ luôn yêu em.”
“Thật ạ?” Tần Noãn nâng cằm, nhìn vào mắt anh.
“Là thật.” Cố Ngôn Thanh nhẹ giọng đáp, giúp cô vuốt giãn mi tâm, “Nhưng em có việc gì phải gọi cho anh. Chuyện xảy ra hôm nay, anh không cho phép nó tái diễn nữa, anh gọi điện thoại không cho phép em treo máy.”
Nói đến chuyện này, Tần Noãn mới nhớ ra bản thân đã mắc mưa. Cô cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, chẳng biết từ lúc nào đã được thay đổi một bộ sạch sẽ.
Dường như nhìn ra nghi hoặc của cô, Cố Ngôn Thanh nói: “Là anh đã thay cho em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/muon-dua-vao-em/chuong-107.html.]
Tần Noãn kinh ngạc, kéo chăn bao bọc mình lại, xích ra xa khỏi anh một chút.
Cố Ngôn Thanh mỉm cười, tiến lại gần cô, thấp giọng nói: “Anh đều thấy hết rồi, bây giờ em có vội vàng che lại cũng vô dụng thôi.”
Tần Noãn cúi đầu, mặt đỏ từ má lan đến vành tai. Cô nhịn nửa ngày, cuối cùng mới nói một câu, “Em, em là con gái nhà lành đó!”
“Con gái nhà lành từng nói muốn bao nuôi anh này, con gái nhà lành muốn anh lấy sắc hầu người này. Con gái nhà lành còn nói sẽ mua cho anh một chiếc máy bay tư nhân nữa, đồng thời muốn anh lấy thịt ra trả.”
Mặt Tần Noãn càng ngày càng đỏ hơn.
Cố Ngôn Thanh nói tiếp: “Lúc theo đuổi anh, con gái nhà lành còn nói là anh giống con rể tương lai của ba cô ấy nữa đấy!”
Tần Noãn: “…”
Cố Ngôn Thanh kéo cô qua phía mình, đầu ngón tay nâng khuôn cằm thon thon của cô lên, nhẹ mút một cái.
Anh cong môi cười khẽ, giọng nói lười biếng, hỏi: “Vậy con gái nhà lành ơi, có muốn gả cho anh không nào?”
Cả người Tần Noãn sững lại, chớp mắt từng cái lại từng cái mà nhìn Cố Ngôn Thanh, “Anh, anh nói gì ạ?”
Tim của cô chỉ trong nháy mắt chậm nhịp, cũng quên mất phải hô hấp.
Cố Ngôn Thanh ôm lấy Tần Noãn, nhỏ giọng nói bên tai cô, “Noãn Noãn, mình đính hôn đi.”
Tần Noãn rất vui, nhưng cũng lo lắng, “Tại sao anh lại đột nhiên muốn đính hôn? Có phải anh đã biết chuyện gì không? Cố Trí Dương đã kể chuyện của em cho anh rồi sao?”
“Anh… em không cần anh thương hại!” Cô quay đầu đi, hai tay nắm chặt góc chăn, trong hốc mắt liền tràn ra lệ nóng.
“Không phải vì chuyện ấy đâu.” Cố Ngôn Thanh nói, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Lúc anh trở lại, trong tay cầm theo một người máy.
“Trước kia anh từng nói, người máy này chính là làm vì em. Bây giờ hoàn thiện rồi, anh cảm thấy vừa hay có thể dùng nó để cầu hôn em.”
Cố Ngôn Thanh nâng mắt, đồng tử trắng đen rõ ràng, mắt phượng thâm tình, “Em có muốn suy nghĩ đến chuyện cân nhắc về anh một chút không?”
Tần Noãn liếc anh một cái, lại bị ánh mắt sáng rực của anh làm cho chùn bước. Cô rũ mắt nói: “Người ta cầu hôn đều dùng hoa tươi và nhẫn ấy!”
Cố Ngôn Thanh cười, “Anh lại cảm thấy người máy của anh còn tốt hơn.”
Anh mở chốt nguồn, đột nhiên hỏi người máy, “Tinkerbell, người mà Cố Ngôn Thanh thích nhất là ai?”