“Lâm Vãn! Em định  loạn đến bao giờ!”
 
Thẩm Trạch gào lên, ném tờ hóa đơn lên bàn trang điểm, mặt đỏ như gấc.
 
 thong thả  dậy, ánh mắt lạnh tanh:
“Em  loạn? Không , em chỉ đang chơi đúng luật thôi.
Luật do  đặt  – em chỉ là  thi hành nghiêm túc nhất.”
 
“Luật cái quái gì! Anh bảo chia đôi là để rõ ràng tài chính, chứ   để em biến nhà  thành bãi rác?!
Em  còn  tôn trọng bố   ? Hay em định sống kiểu vô cảm cả đời?”
 
 nhếch môi.
“À, cái gọi là ‘ý thức gia đình’ đấy ?”
 
 bước tới gần, giọng nhỏ nhưng từng chữ đanh như roi quất:
 
“Thứ nhất – nhà biến thành bãi rác   vì em  dọn, mà vì ba   gọi là     vứt rác đúng chỗ.
 
Thứ hai – chính miệng    chịu trách nhiệm với họ, nên em chỉ đang tôn trọng phạm vi ‘chịu trách nhiệm’ đó.
 
Thứ ba – đừng lôi hai chữ ‘gia đình’  dạy đời em.
Một  coi vợ là  ngoài, đặt  luật chia từng đồng từng cắc như tính với đồng nghiệp,  tư cách gì mà  đến gia đình?”
 
 ngẩng mặt, ánh mắt thẳng như d.a.o cắt:
 
Từ lúc  mở miệng  hai chữ “chia đôi”, chúng   chẳng còn là vợ chồng.
Chỉ là hai kẻ ở chung  một mái nhà – hai “đối tác tài chính” chia đôi tiền thuê, thế thôi.”
 
  nhạt, giọng như lưỡi d.a.o trượt  mặt kính:
“Quy tắc là do  bày , còn  chỉ đang thực hiện cho đúng.
Giờ    sang trách  tính toán ? Xin ,   đủ tư cách để thấy  hổ hộ  khác .”
 
Một câu c.h.é.m đứt đường lui, Thẩm Trạch nghẹn cứng cổ họng, mặt đỏ như gan lợn  luộc sống.
 
Nghe tiếng cãi vã, Lưu Nhã Phân cùng Thẩm Dao từ phòng khách xông .
Vừa thấy con trai   dồn đến mức cứng họng, bà Lưu lập tức nhập vai “ chồng hiền lành  con dâu ngược đãi”, mở màn màn kịch bi lụy cấp phường.
 
Bà  rên rỉ  lau nước mắt  hề tồn tại:
“Ôi, đều là  của  cả. Nhà quê dốt nát, chẳng  phép tắc, để hai đứa  khổ thế .
A Trạch, con đừng trách Tiểu Vãn, nó cũng bận bịu vất vả… là  của , đáng lẽ  nên tới  phiền…”
 
Miệng thì thánh thiện, nhưng mắt thì liếc Thẩm Trạch lia lịa – cái kiểu ngụ ý rành rành:
“Nhìn , con vợ mày   mày khổ thế  đây.”
 
Bà  còn  kịp kết màn,   cắt ngang, giọng dửng dưng mà bén như dao:
 
“Mẹ,  đừng hiểu lầm. Con  nhắm   .
Con chỉ đang thực hiện đúng thỏa thuận của con với Thẩm Trạch thôi.
Khoản 500 tệ  là phần chi phí mà  phụ trách – chính là  Thẩm Trạch đây –  thanh toán. Không liên quan gì đến  cả.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/muon-chia-doi-chi-tieu-toi-bat-ca-nha-chong-nhin-doi/3.html.]
Ba chữ “ phụ trách”  nhấn mạnh như búa gõ,  cái “bốp” mà khiến cả phòng c.h.ế.t lặng.
 
Mặt bà Lưu xanh tái,  trắng bệch,  đỏ gay – đổi màu nhanh hơn cả hiệu ứng đèn LED.
Thẩm Trạch thì cúi gằm, hai tai đỏ lựng như  tát.
Bị ép đến đường cùng,  miễn cưỡng rút điện thoại, bấm chuyển khoản cho  500 tệ.
 
“Đinh” – âm thanh báo chuyển thành công vang lên rõ mồn một.
 
  qua, nở nụ  nhàn nhạt:
“Hợp tác vui vẻ nhé, đối tác.”
 
Trận ,  thắng áp đảo.
   – ván  mới thật sự khởi động.
 
Thẩm Trạch, cái loại đàn ông sĩ diện rẻ tiền , sẽ  dễ nuốt cục tức đó.
 
Quả nhiên, tối hôm ,  bắt đầu phản công.
Hộp đồ ăn ngoài ăn xong  bỏ thùng rác, mà xếp đống ngay  cửa phòng .
Nước dầu mỡ chảy lênh láng, tanh nồng đến mức ruồi cũng  tự tử.
Tivi bật hết cỡ, ồn ào đến tận khuya.
 
Sáng hôm ,   rửa mặt, thấy tuýp sữa rửa mặt của  chỉ còn lõi.
Trong thùng rác là tuýp  bóp nát, bẹp dí – , chữ ký của Thẩm Dao.
 
Chưa hết, đôi dép  đặt  cửa phòng cũng  cô  “mượn tạm”, mang  lòng vòng khắp nhà.
Đế dép lấm bùn, in dấu chân đen sì  cửa  như vết nhơ cố tình để .
 
  cảnh đó – chỉ . Không thèm đôi co.
Cãi  với đám  đó khác gì đ.á.n.h cờ với chim bồ câu – thắng  thua nó vẫn đạp tung bàn  ỉa lên quân cờ.
 
Thế nên,  chọn cách sang chảnh hơn: đặt mua khóa vân tay mới.
 
Chiều hôm , thợ đến lắp đặt.
Chưa đầy nửa tiếng, cánh cửa phòng    thêm chiếc khóa kim loại sáng loáng.
 nhập vân tay,  ngay  mặt cả nhà họ Thẩm – “cạch” một tiếng, khóa .
 
Khoảnh khắc đó, mặt  chồng và em chồng  đổi màu ngoạn mục – như bảng thử son từ nude sang đỏ tươi.
 
Chưa dừng ở đó,  order thêm tủ lạnh mini, bếp điện nhỏ, ấm đun nước, đầy đủ như căn hộ thu nhỏ.
Từ nay, phòng  chính thức độc lập – Vương quốc Lâm Vãn tuyên bố tách khỏi Liên bang Rác Rưởi nhà họ Thẩm.
 
  thức ăn riêng,  gian riêng, và quan trọng nhất – sự bình yên riêng.
chia đôi của  giờ  chỉ là tài chính, mà là ranh giới sống còn.
 
Kế đầu  xong, bà Lưu lập tức bày kế mới – chiêu “truyền thông định hướng”.
Chiều nào bà  cũng lê  vườn hoa khu chung cư, diễn vở “Mẹ chồng khổ đau” cho khán giả cao tuổi.
 
Kịch bản  đổi theo mood:
Lúc thì bà than  khinh  nông thôn, bắt cả nhà ăn mì gói,  cho  chung mâm.
Lúc thì kể  tàn độc, quăng đồ bẩn của họ xuống đất  chịu giặt.
Lúc  biên hẳn kịch bản phim kinh dị – rằng  gọi bà là “mụ già  c.h.ế.t”, còn trù cho sớm về quê đoàn tụ với tổ tiên.