MƯỜI NĂM NUÔI EM TRAI ĐI HỌC, KHI THÀNH CÔNG TÔI BỊ NÓ HẮT HỦI - 4

Cập nhật lúc: 2025-10-26 14:24:26
Lượt xem: 546

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Trong tưởng tượng của , đang tươi trong bộ váy giữa sân trường, bạn bè vây quanh.

Còn , là thằng học sinh nghèo hèn khinh rẻ.

 

Lần đầu tiên trong đời, thấy hối hận thật sự.

 

Nếu năm đó quá ích kỷ, nếu đối xử với hơn một chút — liệu giờ khác?

đáng tiếc, đời tồn tại hai chữ “nếu như”.

 

Còn — cuộc sống đại học chẳng hề lung linh như khác tưởng.

Không váy áo, tiệc tùng, cà phê nhàn nhã.

 

Ngày của là chuỗi học – – cày game – ngủ đến sáu tiếng.

bao giờ thấy khổ.

 

Bởi mỗi giọt mồ hôi rơi xuống là đang trả giá trị cho chính cuộc đời .

 

Từng đồng tiền kiếm , đều là bước chân đưa khỏi bóng tối quá khứ.

 

chọn ngành Công nghệ máy tính — chủ đích.

hai mươi năm tới sẽ là kỷ nguyên Internet.

chỉ học trong lớp, mà còn nuốt sạch kiến thức lập trình, thương mại điện tử, hệ thống vận hành.

 

Rồi trong một cuộc thi “Kế hoạch khởi nghiệp sinh viên”, gặp Chu Việt.

 

Anh là nghiên cứu sinh khoa Máy tính, là giám khảo, là gương mặt nổi bật nhất trường.

mang đến đề án “Nền tảng giao dịch đồ cũ trong khuôn viên đại học” — ý tưởng thời đại.

 

Hội đồng chấm thi nhạt, cho rằng “viển vông, thiếu thực tế”.

Chỉ riêng Chu Việt dậy phản đối, cho điểm cao nhất.

 

Trong phần phản biện, hỏi dồn dập về kỹ thuật, mô hình, chiến lược phát triển.

đáp trôi chảy, rành rọt từng bước.

Vì với , tất cả đều là con đường mà các gã khổng lồ Internet kiếp .

 

Kết thúc cuộc thi, tìm gặp gốc ngân hạnh cạnh thư viện.

Ánh nắng lọt qua kẽ lá, rơi lên vai một màu vàng dịu, sáng đến mức khiến tim khẽ rung.

 

“Lâm Tĩnh,” , “em đầu óc kinh doanh sắc. Muốn cùng hiện thực hóa ý tưởng ?”

 

Lần đầu tiên trong hai kiếp sống, thấy thật sự thấy giá trị của , chứ thương hại.

Không là con gái, mồ côi — mà vì năng lực.

 

ánh mắt thẳng thắn , gật đầu:

 

“Được. Cùng .”

 

Thế là chúng bắt đầu.

góp vốn bằng tiền đầu tiên kiếm từ việc cày thuê game, thuê một máy chủ rẻ nhất.

Chu Việt lo kỹ thuật, phụ trách sản phẩm và vận hành.

 

Những ngày , chúng tranh luận đến sáng vì từng dòng code, từng chi tiết giao diện.

Đói thì ăn bánh mì khô, mệt thì gục xuống bàn ngủ.

 

Cực khổ thật, nhưng mỗi dòng dữ liệu chạy đúng hướng, tim sôi sục.

Bởi , đang tự tay phận của chính .

 

Thời gian trôi nhanh như chớp mắt.

 

Mới đó mà nửa năm qua .

 

Trang web “Trao đổi đồ cũ trong khuôn viên” của và Chu Việt bắt đầu tiếng tăm ở vài trường đại học lớn tại Kinh Thành.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/muoi-nam-nuoi-em-trai-di-hoc-khi-thanh-cong-toi-bi-no-hat-hui/4.html.]

cũng để dành một khoản khá , trả hết nợ vay học phí năm đầu, cuộc sống dần dễ thở hơn — ít nhất là còn cảnh tính từng đồng để ăn bát cơm.

 

Còn ở quê, cuộc sống của Lâm Hạo thì tụt dốc phanh.

 

Thiếu ăn, thiếu ngủ, bóc lột như trâu kéo cày, chỉ còn da bọc xương.

Áp lực học hành cộng với việc khinh rẻ khiến tinh thần rã nát.

 

Từ học sinh lớp chọn, rơi thẳng xuống lớp thường, điểm ngày một t.h.ả.m hại.

 

Thái độ của vợ chồng bác cả cũng đổi khác — từ “đầu tư cho tương lai” sang “nuôi báo cô một thằng ăn hại”.

Đòn roi, mắng c.h.ử.i trở thành cơm bữa.

 

Rồi một ngày, tin tức như tiếng sét giữa trời quang nổ tung cả ngôi làng nhỏ.

 

Thị trấn sắp mở tuyến đường tỉnh mới, cần thu hồi đất.

Mà khu đất trong phạm vi quy hoạch… trùng khớp hảo với mảnh đất hoang núi — mảnh đất mà bác cả “mua” từ tay .

 

Khoản bồi thường lên đến một trăm nghìn tệ.

 

Thời , “hộ vạn tệ” là dân khá giả, huống hồ tới cả trăm nghìn — chẳng khác gì trúng mỏ vàng.

 

Cả làng nhốn nháo bàn tán.

Người nào nấy đều xuýt xoa: “Nhà bác Cường phúc thật, ông bà phù hộ, ăn ở hiền lành nên mới gặp vận đỏ!”

 

Hơn hai vạn đổi mười vạn, chẳng khác nào thần tài gõ cửa!

Vợ chồng bác cả bỗng dưng trở thành “hình mẫu phát tài” của làng, cũng ưỡn ngực, năng oang oang như sợ khác giàu.

 

Đặc biệt là Trương Thúy Hoa, miệng bà ngừng khoe:

 

“Ôi, nhà lộc tổ tiên, nếu chúng bụng giúp Hạo Hạo học, chọn trúng mảnh đất quý thế ! Cái phúc , nhà xứng đáng hưởng mà!”

 

Nghe mà buồn nôn.

nhận hết công lao về , quên mất mảnh đất đó vốn dĩ thuộc về ai.

Khi tin, Lâm Hạo sững như tát thẳng mặt.

 

Một trăm nghìn!

Con thậm chí còn dám mơ tới.

 

Ngay khoảnh khắc đó, hiểu — tiền vốn thuộc về nhà .

Thuộc về chị gái bán đất cứu tương lai cho .

 

Giờ đất đền bù, tiền đó đương nhiên chia cho !

 

Hắn hộc tốc chạy về nhà, đầu trong đời gan bác cả mà to:

 

“Bác ơi, tiền đó… cháu một nửa!”

 

Giọng run run, nhưng ánh mắt sáng như lửa.

 

Bác cả đang đếm tiền, bác gái bên toe toét, thấy câu đó liền sầm mặt.

 

“Mày cái gì?” — Trương Thúy Hoa gào lên, giọng the thé như mèo giẫm đuôi. — “Đồ vô ơn! Nhà tao cho mày ăn ở bao tháng, giờ còn đòi chia tiền ?”

 

Lâm Quốc Cường đập thẳng xấp tiền xuống bàn, mặt lạnh tanh như thép:

 

“Mày quên hợp đồng ? Đất đó giờ là của tao! Giấy trắng mực đen, con dấu đỏ chót! Một xu cũng dính dáng đến nhà mày!”

 

đó là đất của chị cháu! Chị cháu bán cho bác chỉ để đổi cho cháu học thôi mà!” — Lâm Hạo cãi, giọng nghẹn ứ.

 

“Thì ?” — bác cả bật khẩy. — “Chuyển nhượng là chuyển nhượng, gửi giữ hộ! Trong ba mươi năm tới, mười vạn trăm vạn cũng đều là của tao! Liên quan gì đến mày?”

 

“Các thể như thế ! Đây là ăn cướp trắng trợn!”

 

“Cướp?” — Lâm Vĩ, họ , bước , khinh khỉnh. — “Mày ăn nhờ ở đậu nhà tao, giờ còn mở miệng tụi tao cướp? Cút! Về cái ổ nghèo nàn của mày , thấy mày là tao ngứa mắt !”

Loading...