MƯỜI NĂM NUÔI EM TRAI ĐI HỌC, KHI THÀNH CÔNG TÔI BỊ NÓ HẮT HỦI - 3

Cập nhật lúc: 2025-10-26 14:23:59
Lượt xem: 621

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/12DXIUXDF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Còn kiếp , sẽ đích biến nó thành bẫy.

 

khẽ, giọng ngọt châm chọc:

 

“Hay là thế , bác cả.”

“Bác thương Hạo Hạo nhất, bác giúp cháu trả tiền học và sinh hoạt phí ba năm cấp ba của nó, cộng thêm cho cháu mười ngàn vốn lên đại học.”

“Đổi , cháu giao cho bác quyền sử dụng mảnh đất núi — ba mươi năm.”

“Chúng ủy ban thôn giấy trắng mực đen, trưởng thôn ký. Trong ba mươi năm đó, bác trồng cây, nuôi heo, xây nhà đều . Tụi cháu can dự.”

 

dứt lời, bác cả như sét đ.á.n.h trúng.

Hàm tính toán chạy nhanh như máy tính bỏ túi trong đầu ông : hơn hai vạn để đổi lấy đất ba mươi năm?

là lộc trời!

 

Ông sợ đổi ý, nhưng vẫn cố vẻ đắn đo:

 

“Cái … bác cũng chỉ vì thương Hạo Hạo thôi, chứ tiền nong thì…”

 

thẳng mắt ông , nhạt:

 

“Vâng, thương thật thì chứng minh bằng hành động bác.”

 

Trong lòng lạnh như thép, vì tính cả .

 

Thứ nhất, rõ — một cô gái mồ côi như chẳng thể giữ nổi mảnh đất đó.

Thà chủ động dùng nó đổi lấy tự do, còn hơn cướp trắng.

 

Thứ hai, đang dùng giá trị của mảnh đất đó để bán đứt “nghĩa vụ chị” mà cả họ nhét đầu .

Từ nay, Hạo Hạo sống c.h.ế.t — liên quan đến nữa.

 

Và thứ ba — đây chính là quả b.o.m cài sẵn.

rõ, khi đất đền bù, bác cả sẽ bao giờ chia cho Lâm Hạo lấy một xu.

Đến lúc , cái “tình m.á.u mủ” mà họ rêu rao sẽ tự tan thành tro bụi.

 

“Sao hả bác cả? Không đồng ý thì để cháu hỏi bác hai .”

 

hờ hững, như thể đang bàn chuyện mua bó rau ngoài chợ.

 

“Đồng ý! Bác đồng ý!”

 

Bác cả vội đập tay “bốp” một cái, sợ nuốt lời.

 

“Vậy ủy ban thôn giấy ngay!”

 

Một buổi “xét xử” mà họ định dùng để bắt quỳ gối, cuối cùng trở thành bản hợp đồng xiềng chặt bác cả và Lâm Hạo .

 

Khi bóng lưng hớn hở của họ rời , khẽ nhếch môi.

 

“Bác cả, Lâm Hạo…

Màn kịch , mới chỉ bắt đầu thôi.”

 

Buổi ký kết diễn êm ru — y như dự đoán.

 

Trưởng thôn, mấy ông bô lão trong làng cùng chứng kiến, từng điều khoản đều ghi rõ ràng — chữ đen giấy trắng, vân tay đỏ in rõ, thành ba bản.

 

giữ một, bác cả Lâm Quốc Cường giữ một, bản cuối do ủy ban thôn lưu.

 

Nội dung hợp đồng chẳng thể đơn giản hơn:

— Bác cả Lâm Quốc Cường chịu bộ học phí và sinh hoạt phí cho Lâm Hạo trong suốt ba năm cấp ba, đồng thời đưa , Lâm Tĩnh, mười nghìn tệ tiền trợ học.

— Đổi , ông quyền sử dụng và khai thác mảnh đất hoang núi trong ba mươi năm.

 

Khi cầm xấp tiền dày cộp trong tay, vẫn bình thản đến lạ.

Còn bác cả, nụ sung sướng sắp kéo rách cả khóe miệng.

 

Ông tưởng “trúng mánh lớn” — dùng chút tiền lẻ mua mảnh đất màu mỡ, còn mang danh “vì tương lai cháu trai”.

 

Còn Lâm Hạo? Thở phào, vẻ mặt nhẹ nhõm.

Trong đầu , cuộc đời trở đúng quỹ đạo — học, “giải phóng” khỏi con chị “cản đường”.

Hắn tin chắc, một khi thành đạt, vẫn sẽ chỉ là con cờ ngoan ngoãn trong tay như kiếp .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/muoi-nam-nuoi-em-trai-di-hoc-khi-thanh-cong-toi-bi-no-hat-hui/3.html.]

 

Chỉ — cái niềm đắc thắng của họ hôm nay, sớm muộn cũng sẽ hóa thành con d.a.o họ tự đ.â.m n.g.ự.c .

 

Không chần chừ, sáng hôm thu dọn hành lý.

Một chiếc ba lô vải cũ, vài bộ quần áo, giấy báo nhập học, cùng mười nghìn tệ tiền mặt — tất cả tài sản của .

 

rời khi trời còn sáng.

Chẳng chào, chẳng lưu luyến.

 

Trên con đường dẫn thị trấn, sương sớm lạnh buốt, ánh bình minh nhuộm vàng những mái nhà cũ kỹ lưng.

ngoái cuối ngôi làng nơi sinh oán, thương, chỉ thấy nhẹ như cắt dây xiềng.

 

Khi đoàn tàu rít còi chuyển bánh, cảm giác như cả quá khứ đen đặc đang bỏ phía .

 

Phía là Kinh thành. Là đại học. Là một thế giới mới.

 

giống những tân sinh viên háo hức mộng mơ.

đến đây, để mơ — mà để cuộc đời.

 

Sau khi tất thủ tục nhập học, việc đầu tiên dạo quanh trường, mà là đến thẳng trung tâm hỗ trợ sinh viên.

 

đăng ký vay học phí, ghi tên công việc thêm thể : phát tờ rơi, rửa chén, dạy kèm, sắp sách thư viện.

Lịch của kín đặc — ngủ đến sáu tiếng một ngày.

 

Nhờ ký ức từ kiếp , một “kho vàng” đang ngay mắt: cày thuê game online.

Thời điểm đó, khái niệm còn cực kỳ mới mẻ.

 

dùng tiền đầu tiên kiếm mua một chiếc máy tính cũ.

Từ đó, phòng ký túc xá nhỏ bé trở thành chiến trường.

 

như cỏ dại mọc giữa sa mạc — gió táp nắng đốt cũng c.h.ế.t, chỉ cắm rễ thật sâu và ngẩng đầu mà sống.

 

Còn ở quê, cùng thời gian đó, Lâm Hạo bắt đầu “cuộc sống mới”.

Hắn ngây ngô tưởng rằng rời là thoát khỏi gánh nặng, bác cả “chu cấp”, cuộc đời sẽ thênh thang.

 

đời chiều lòng kẻ ngu.

 

Ngay ngày đầu dọn sang nhà bác cả, xếp căn phòng nhỏ như cái kho, ánh sáng lọt nổi qua ô cửa.

 

Bác gái Trương Thúy Hoa thì dặn “ba điều luật”:

 

“Hạo Hạo , bác trai lo học phí cho con vét sạch tiền nhà đấy. Con ngoan, thì phụ bác gái việc nhiều một chút, ?”

 

Từ hôm đó, chính thức trở thành osin lương của nhà bác cả.

 

Sáng tinh mơ dậy nấu cơm, cho gà lợn ăn.

Chiều tan học về thì giặt quần áo, quét nhà, rửa chén.

Cuối tuần, trong khi họ Lâm Vĩ rong chơi, lội ruộng theo bác cả.

 

Cá thịt bàn đương nhiên phần cho Lâm Vĩ, còn phần là cơm nguội canh thừa.

Một đói quá, lén gắp miếng thịt kho — lập tức Trương Thúy Hoa gõ đũa chan chát lên tay.

 

“Ăn ăn ăn! Suốt ngày chỉ ăn! Không vì mày học giỏi thì mày nghĩ tao nuôi mày chắc?”

 

Những lời đ.â.m thẳng lòng tự trọng của .

Hắn tìm đến bác cả than vãn, đổi chỉ là cái phẩy tay lạnh tanh:

 

“Bác gái con cũng vì con nên thôi. Con trai chịu khổ. Lo mà học .”

 

Tiền tiêu vặt? Đừng mơ. Một xu cũng .

 

Trong lớp, bạn bè dùng bút xịn, giày mới; vẫn đôi giày rách sờn, cầm cây bút rẻ tiền.

Từng chút tự tôn trong lòng mài mòn đến bật máu.

 

Điểm bắt đầu lao dốc.

Đêm về, trằn trọc chiếc giường gỗ lạnh ngắt, cơn hối hận như con d.a.o cùn cứa tim.

 

Hắn bắt đầu nghĩ đến .

 

“Chị giờ ? Ở thành phố xa xôi , liệu chị sống vui ?”

 

Loading...