MƯỜI NĂM NUÔI EM TRAI ĐI HỌC, KHI THÀNH CÔNG TÔI BỊ NÓ HẮT HỦI - 1

Cập nhật lúc: 2025-10-26 14:23:05
Lượt xem: 292

Cha mất sớm.

 

bỏ học, lăn lộn khắp nơi để kiếm tiền nuôi em trai học hết đại học.

 

Ngày nó đạt mức lương trăm vạn một năm, nó đưa cho một tấm thẻ ngân hàng.

 

“Chị , trong đây mười ngàn. Chị về quê xây cái nhà, kiếm ai lấy chồng . Hồi đó mà chị chịu học trung cấp, giờ ngày nào cũng vặn ốc trong xưởng.”

 

sững .

Không thể tin nổi, kẻ đang câu đó là đứa em trai mà từng còng lưng nuôi lớn bằng mồ hôi và tuổi trẻ của chính .

 

Trong giọng điệu thờ ơ, khinh khỉnh , rõ ràng một điều: nó phủ nhận bộ hai mươi năm hi sinh cho nó.

 

trọng sinh.

 

Quay về cái ngày nhận giấy báo trúng tuyển đại học, còn nó thi đỗ cấp ba.

 

Trước mắt , Lâm Hạo cũng trọng sinh.

, ánh mắt đầy chờ đợi — tưởng rằng sẽ xé nát tờ giấy báo như kiếp .

 

chỉ thấy lạnh buốt trong lòng.

 

Được thôi, , chị sẽ đúng như em mong — chỉ mong em đừng hối hận.

 

 

rút ánh khỏi đôi mắt chứa đầy tính toán của nó.

Trong đáy mắt , thấy rõ lòng tham vô đáy — thứ sẽ nuốt trọn cả đời nếu còn dại dột tin tưởng thêm nữa.

 

cầm tờ giấy báo trúng tuyển đại học — dòng chữ “Đại học Kinh Hoa” in vàng lấp lánh nền đỏ.

 

Thứ mà ở kiếp , chỉ dám mơ đến, giờ đang trong tay .

 

Dưới ánh đắc thắng của Lâm Hạo, còn run rẩy như .

cẩn thận gấp , nhét túi áo — chỗ gần trái tim nhất.

 

Rồi nhặt tờ khác lên — giấy báo trúng tuyển cấp ba trọng điểm của nó.

 

Đưa , giọng bình thản nhưng lạnh như nước đá:

 

“Lâm Hạo, nhà hết tiền .”

 

“Chị sẽ học đại học. Tiền học chị tự lo.”

 

“Còn em — . Hoặc, tự nghĩ cách đóng học phí cho .”

 

Không khí trong căn nhà nghèo khét lẹt mùi dầu mỡ như đông cứng .

 

Gương mặt tự tin của nó vỡ toang, ánh mắt từ đắc ý chuyển thành ngỡ ngàng, bốc cháy thành phẫn nộ.

 

“Lâm Tĩnh, chị điên !”

 

Nó bật dậy, đá tung cái ghế, tiếng “rầm” vang dội.

 

“Chị đang cái gì ? Em mới là hy vọng duy nhất của cái nhà ! Là em!”

 

Tiếng hét của nó xé tan sự tĩnh mịch trong căn nhà cũ nát —

 

và cũng chính khoảnh khắc đó, màn dạo đầu cho cuộc phản công của chính thức bắt đầu.

 

chẳng buồn đáp.

Chỉ bình thản thu dọn chén đũa, mặc kệ tiếng gào giận dữ của nó vang lên lưng.

 

Thấy vẫn im lặng, nó bắt đầu hoảng, xông đến, nắm chặt cổ tay , kéo phòng.

“Rầm!” — cửa đóng sập , ngăn cách ánh mắt tò mò bên ngoài.

 

Giọng nó hạ thấp, lộ rõ vẻ căng thẳng và méo mó:

 

“Chị… chị cũng trọng sinh đúng ?”

 

thẳng mắt nó, thản nhiên:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/muoi-nam-nuoi-em-trai-di-hoc-khi-thanh-cong-toi-bi-no-hat-hui/1.html.]

“Phải thì ?”

 

Ánh mắt điềm tĩnh của khiến bộ những lời nó định nghẹn trong cổ họng.

 

Nó đổi giọng, giả vờ dịu dàng, bắt đầu tuôn những câu đến phát chán ở kiếp :

 

“Chị quên ? Sau em kiếm trăm vạn một năm đấy! Em là hy vọng của nhà họ Lâm! Giờ chị chịu khổ chút thôi, em sẽ trả gấp trăm, gấp ngàn ! Mua nhà, mua xe, để chị sống sung sướng!”

 

Giọng nó ngọt như rót mật — cũng là giọng từng đ.á.n.h lừa cả một kiếp .

 

Lần , nó còn đem “trọng sinh” con bài mới, tưởng sẽ mủi lòng.

 

“Chị học cái đại học hạng ba đó thì gì chứ?”

“Chị học xong trường, lương năm ngàn một tháng là hết cỡ! Chị đang tự hủy tương lai của cả hai đấy!”

 

bật .

 

Một nụ nhạt, lạnh, nhưng đủ khiến rùng .

 

“Lâm Hạo, tương lai của em liên quan gì đến chị.”

 

“Kiếp , chị cho em một cơ hội .”

 

“Còn cái gọi là ‘báo đáp gấp trăm, gấp ngàn ’ của em…”

 

“Cuối cùng gói gọn trong mười ngàn đồng — món ‘trợ cấp nghỉ việc’ cho con chị gái ngu ngốc hi sinh cả thanh xuân cho em.”

 

“Mười ngàn, để mua đứt hai mươi năm đời chị. Em nghĩ chị sẽ ký cái hợp đồng ngu xuẩn đó nữa ?”

 

Mặt Lâm Hạo đỏ bừng, mắt trợn trừng.

 

Hai chữ “mười ngàn” như tát thẳng mặt nó, bóc trần lớp mặt nạ đạo đức giả mà nó luôn dùng để che giấu sự ích kỷ.

 

Đó là nỗi nhục lớn nhất trong đời nó — và thì ném thẳng mặt nó, thương tiếc.

 

Nó há miệng, nhưng chẳng lời nào.

Vì nó — từng chữ , đều là sự thật trần trụi.

 

Không phản đòn bằng lý lẽ, Lâm Hạo sang trò sở trường nhất — mách lẻo.

 

chạy khỏi nhà, mà chẳng cần đoán cũng nó sẽ tìm ai — nhà bác cả.

 

Quả nhiên, đầy nửa tiếng , cửa gỗ đẩy tung.

 

Bác cả Lâm Quốc Cường, bác gái Trương Thúy Hoa, và bà nội chống gậy hùng hổ bước như ba vị quan tòa sắp tuyên án tử hình.

 

“Con bé lòng sắt đá !”

 

Bà nội đập gậy “cộc cộc cộc” xuống nền đất, như đóng đinh tội của .

 

“Nhà họ Lâm sinh đứa vô ơn như mày!”

 

Bác gái Trương Thúy Hoa chống nạnh, giọng the thé chát chúa:

 

“Em trai mày chạy sang nhà bác, mày cho nó học! Mày còn chút lương tâm nào ? Ba mày mà , chắc đội mồ sống dậy mất!”

 

Bác cả Lâm Quốc Cường giữ vẻ nghiêm nghị giả tạo, như lời thánh chỉ:

 

“Lâm Tĩnh, cháu là sai. Hạo Hạo là con trai duy nhất của dòng họ Lâm, tương lai của nó mới là quan trọng nhất. Con gái học đến cũng lấy chồng, cháu nhường cho em là chuyện hiển nhiên.”

 

Ba họ kẻ tung hứng, phối hợp trơn tru như tập sẵn.

 

Họ nhét cho cái mũ “ích kỷ, bất hiếu, trái đạo lý” lên đầu.

 

im lặng hết, ngắt lời, cho đến khi họ cạn , mới từ tốn lên tiếng:

 

“Bà, bác cả, bác gái — xong chứ?”

 

Sự bình tĩnh của khiến cả ba khựng .

 

ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng gương mặt méo mó vì giận dữ:

 

“Trước khi mất, ba cháu chỉ dặn một điều — hai chị em đùm bọc . Không ai bảo cháu bỏ học để nuôi em.”

Loading...