Tiêu Hằng thì tỏ   lễ phép với bố  , giống như  đầu về  mắt .
 
 nhớ hồi đó bố    nhiệt tình tiếp đãi, vì     rằng đó là   yêu, nhờ họ đừng  khó.
 
Lần  thì khác — bố  lạnh nhạt thấy rõ,  đuổi  khỏi nhà là may .
 
Tiêu Hằng nâng ly tự phạt ba chén, hạ  rõ rệt.
 
“Bố , Tết đến còn để hai  lo lắng thật  . Con đến là để xin  Cố Giai. Cô  đòi ly hôn, mong hai  khuyên nhủ giúp con một chút.”
 
“Thôi , bọn   dám nhận hai chữ ‘bố ’ từ ,”   lạnh lùng . “Cậu và con gái   ký đơn ly hôn ,   ai  đường nấy.”
 
Bố  bồi thêm một câu, giọng nhàn nhạt: “Nếu  khuyên, thì cũng chỉ khuyên con gái  sớm rời khỏi cái hố lửa nhà , để khỏi  cả nhà  hợp sức bắt nạt, sai khiến như osin.”
 
“Hồi đó chúng    đồng ý cho nó lấy chồng xa, giờ về là đúng. Nhìn xem, đứa con gái mềm yếu ngày nào giờ thành  thế nào ? Gầy tong teo như cái cột điện.”
 
Khóe miệng  giật giật, suýt bật .
 
Thật  mấy ngày nay  ăn uống khá , lên cân  ít,   gầy như bố .
 
 bố  bằng cả tấm lòng, nhắc đến khổ tâm còn rơi mấy giọt nước mắt.
 
Mặt Tiêu Hằng trắng bệch,  mắng đến cúi gằm mặt.
 
Phần  bữa ăn,   chỉ lặng lẽ uống rượu một .
 
Ngày   thể  sẽ khuyên  đừng uống nữa, hoặc pha sẵn canh giải rượu cho .
 
Giờ thì trong đầu  chỉ  một suy nghĩ:
 
Đừng  uống hết chai rượu quý của ba !
 
Tiếng chuông đón giao thừa vang lên, chương trình Gala Tết cũng sắp kết thúc,  mà Tiêu Hằng vẫn  chịu rời .
 
Mẹ   đưa Tiêu Viễn  phòng ngủ.
 
Tiêu Viễn là con , ngủ  nhà ngoại còn hợp lý.
 
Còn Tiêu Hằng, giờ chỉ là  ngoài, bám lấy  chịu  là  ý gì?
 
Mặt dày đến thế ?
 
May mà   vẫn còn chút tự giác.
 
Thấy  ai  ý định sắp xếp chỗ ngủ,  thức thời  dậy xin phép  về.
 
Sáng sớm hôm , Tiêu Viễn hớn hở chạy  phòng , giơ điện thoại   mặt, giọng điệu đầy lấy lòng:
 
“Mẹ ơi,  xem nè, con  giải thích với cô giáo . Mẹ   bảo mẫu,  là  của con.”
 
Nó mím môi, ánh mắt van nài: “Mẹ đừng ly hôn với ba  ? Người   ba  ly hôn thì con sẽ thành đứa trẻ  ai cần.”
 
Tiêu Viễn giống , đôi mắt lẫn chân mày đều y hệt hồi nhỏ của .
 
Mỗi  nó năn nỉ,    đành lòng.
 
  xổm xuống,  thẳng  mắt con: “Con  cho  ,   ba  ly hôn là vì  nỡ xa ,  là vì sợ  ai lo cho con nữa?”
 
“Dĩ nhiên là vì  nỡ xa   ạ!”
 
Tiêu Viễn  mà  chớp mắt.
 
Nhỏ  mà    dối.
 
Chỉ tiếc, diễn xuất quá kém.
 
Ánh mắt lảng tránh, môi mím chặt — từng chi tiết đều tố cáo nó.
 
 bật  chua chát.
 
Rõ ràng là kết quả   trong dự liệu.
 
 tim vẫn nhói lên từng nhịp.
 
“Quyết định ly hôn của  sẽ   đổi vì bất cứ ai — dù  đó là con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/muoi-nam-ket-hon-lan-dau-toi-ve-nha-ngoai-an-tet/5.html.]
 
Mong đợi  thất vọng — cảm giác  cũng nên để  khác nếm thử một .
 
Tiêu Hằng vẫn  từ bỏ, hẹn   ngoài  chuyện. Địa điểm là con phố mà thời đại học chúng  thường lui tới.
 
Nhiều cửa hàng vẫn đang nghỉ Tết, đường phố vắng vẻ khác hẳn sự náo nhiệt ngày xưa.
 
Cũng giống như cuộc hôn nhân của chúng  — lạnh lẽo và tiêu điều.
 
Tiêu Hằng cố gắng tìm chủ đề để , hồi tưởng chuyện cũ, hy vọng níu kéo cuộc hôn nhân đang rạn nứt.
 
 thực tế là,  chẳng còn nhớ nổi những ký ức  đẽ đó.
 
Mười năm hôn nhân đầy khổ đau  xóa sạch  cảm xúc.
 
“Em còn nhớ quán lẩu cay đó ? Hồi xưa   ăn ở đó. Hôm nay họ mở cửa đấy,  đến ăn một bữa nhé?”
 
Anh   rằng,  ở vùng  ăn uống thanh đạm, còn quê  thì chuộng dầu mỡ, cay nồng.
 
 từng  ăn cùng  chỉ vì  thích.
 
Sau khi cưới,  cũng nấu nướng theo khẩu vị của .
 
Lúc mới bắt đầu,  dày  thường đau quặn, tiêu chảy liên tục.
 
Về  dần thích nghi,  cũng quen với mùi vị nặng nề .
 
 quen   nghĩa là thích.
 
 mỉm  nhạt: “Em  còn thích ăn lẩu cay nữa, thôi bỏ .”
 
“Đã  thích nữa  ?” Tiêu Hằng khẽ run môi, “Vậy thôi.”
 
Cuối cùng,  cũng  nhắc đến chuyện cũ nữa.
 
Mọi câu chuyện lúc khởi đầu đều rực rỡ, nhưng đến kết thúc — chỉ còn im lặng.
 
Con đường  đến điểm cuối, Tiêu Hằng  đưa  về nhà. Nghĩ đến việc con trai vẫn còn ở đó,   từ chối.
 
Về đến nhà, chị họ dẫn con gái đến chúc Tết. Chúng   nhiều năm  gặp.
 
Vừa thấy , cả hai liền hét lên  ôm chầm lấy , vô cùng xúc động.
 
Chị nắm lấy tay , chuyện trò rôm rả  dứt, Tiêu Hằng  một bên     bỏ quên.
 
Nói chuyện xong, chị họ bảo cô bé gọi .
 
Cô bé ngoan ngoãn cất tiếng: “Dì ơi!”
 
“Ngoan lắm!”  móc  một bao lì xì, giọng mềm hẳn : “Đây là lì xì của dì, cầm  mua cái gì con thích nhé.”
 
Cháu gái nhận bao lì xì, miệng càng thêm ngọt ngào: “Cảm ơn dì!”
 
 kéo cháu  định bế lên.
 
Không ngờ Tiêu Viễn như một quả pháo xông  từ phòng, va mạnh  cháu gái ngã lăn  đất.
 
Miệng còn hét lớn: “Đó là  ! Không cho cô bế !”
 
 vội vàng đỡ cháu dậy, chắn  mặt nó để bảo vệ.
 
Nhìn đứa trẻ  quen  lạ  mắt,  bỗng  hiểu  sai ở .
 
Mẹ  yêu thương  vô điều kiện, và  luôn  ơn, đáp  tình yêu .
 
 cũng dùng cách  dạy để yêu thương Tiêu Viễn.  điều nó mang  cho  chỉ là phản ứng tiêu cực.
 
Tiêu Viễn  ngoài luôn  hổ khi nhắc đến , hạ thấp  thành “ giúp việc”.
 
 lo từng miếng ăn giấc ngủ cho nó, sợ nó thiệt thòi.
 
Nó   đà lấn tới, hét  mặt , chẳng hề tôn trọng.
 
Giờ khi   buông bỏ, nó   sang bám lấy .