đến cửa  do dự – nếu  tìm, chẳng  là  nhận sai  ?
 
Lùi một bước  sẽ lùi thêm trăm bước, nghìn bước.
 
Anh  thể để Cố Giai  nước  tới.
 
Cuối cùng, Tiêu Hằng gạt bỏ ý định tìm , bỏ qua cảm giác bất an trong lòng.
 
Anh tự trấn an: ngày mai  sẽ  thôi.
 
—-----
 
Đứng  cửa nhà,  vẫn  nghĩ  nên  gì với bố .
 
Gõ cửa trong lòng hồi hộp thấp thỏm.
 
Mẹ   mở cửa, gương mặt đầy ngạc nhiên xen lẫn vui mừng khiến  bình tĩnh .
 
Việc  về sớm khiến cả bố lẫn  đều bất ngờ.
 
Về chuyện hai cha con Tiêu Hằng   cùng,    nhiều, sợ bố  lo. Trên bàn ăn, nhắc tới họ cũng chỉ qua loa cho .
 
Bố   như  hiểu chuyện gì đó, chỉ lặng lẽ gắp thức ăn cho ,  ai hỏi thêm điều gì.
 
Nhà  mới sửa sang , bố cục  chút lạ lẫm.
 
 khi mang hành lý  phòng,  ngạc nhiên phát hiện căn phòng  vẫn y nguyên như mười năm .
 
Sạch sẽ, gọn gàng, cửa sổ vẫn mở cho thoáng khí.
 
Một luồng ấm áp trào dâng trong tim, bao nhiêu mệt nhọc của hành trình dài lập tức tan biến.
 
Ở nhà chơi cùng bố  ăn uống vui vẻ  ba ngày, cuối cùng Tiêu Hằng  chịu nổi, chủ động liên lạc.
 
"Em về nhà    một tiếng? Khi nào thì về? Em  cho  một lời giải thích."
 
"Lá đơn ly hôn em gửi  ý gì? Em đang hù dọa  ? Em tưởng   dám ly hôn chắc?"
 
Hàng loạt câu hỏi dồn dập, giọng điệu đầy áp đặt.
 
"  rảnh để chơi trò hù dọa.  nghiêm túc đấy."
 
Giọng Tiêu Hằng thấp hẳn xuống: "Thế còn con thì ? Em  hỏi ý kiến nó ?"
 
Hôn nhân của ,  tự quyết. Tại   vì con mà ép buộc bản  duy trì?
 
 đáp: "Lúc cưới  cũng chẳng hỏi ý kiến nó, vẫn cưới đấy thôi."
 
Tiêu Hằng   chặn họng, im lặng một lúc.
 
"Quyền nuôi con,  sẽ  nhường em."
 
"Tùy ."  thản nhiên, "Dù  nó cũng thích ở với  hơn."
 
Một lúc lâu , bên  vẫn im lặng.
 
 điềm tĩnh dập máy.
 
Đã ba ngày trôi qua, Cố Giai vẫn  về nhà.
 
Tiêu Hằng bắt đầu thấy bất an. Từ  đến nay, cô  bao giờ giận  lâu như .
 
Hơn nữa, cô là   yêu thương con cái.
 
Dù  cãi  kịch liệt nhất  đây, cô cũng vẫn nhắn tin hỏi tình hình của con trai.
 
Khi Tiêu Hằng đang phân vân    nên báo cảnh sát , thì nhận  tin nhắn từ  vợ.
 
Bà hỏi  vì  Cố Giai  về nhà một ? Hai   cãi  ?
 
Tiêu Hằng mặt đỏ bừng.
 
Trong lòng  bắt đầu trách móc Cố Giai.
 
Tại  cô  kéo cả  lớn  chuyện ? Cô   gì với bố  vợ? Lỡ họ hiểu lầm là  bắt nạt cô thì ?
 
Anh đành ấp úng trả lời qua loa mấy câu.
 
Biết Cố Giai vẫn an , Tiêu Hằng thở phào nhẹ nhõm.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/muoi-nam-ket-hon-lan-dau-toi-ve-nha-ngoai-an-tet/4.html.]
Anh  từ bỏ suy nghĩ giận dỗi, chỉ cần cô sớm  về,  sẽ  chấp nhặt nữa.
 
Tiêu Hằng nghĩ đây chỉ là một cơn sóng nhỏ trong hôn nhân.
 
Cho đến khi  nhận  lá đơn ly hôn.
 
Anh gọi điện chất vấn Cố Giai, cho rằng cô chỉ đang dọa .
 
 thái độ của cô  vô cùng kiên quyết.
 
Giọng Tiêu Hằng càng lúc càng cứng, nhưng nỗi lo trong lòng thì chỉ    rõ.
 
Anh mang quyền nuôi con  để uy hiếp, nhưng cô    lay chuyển.
 
Anh    gì đây?
 
Cố Giai thật sự nghiêm túc. Cô đến cả con trai cũng  cần.
 
Anh chẳng còn gì để mặc cả nữa .
 
Tối hôm ,  ngủ chung với . Chúng   như ngày xưa,  trong chăn thủ thỉ chuyện trò.
 
“Nếu bên ngoài sống  vui, thì về đây. Nhà  mãi mãi là chốn con trở về.”
 
 nhào  lòng ,  nức nở, trút hết bao tủi  tích tụ suốt bao năm.
 
  với bố  về quyết định ly hôn, họ  phản đối, chỉ  sẽ tôn trọng lựa chọn của .
 
Đêm giao thừa,  và bố  cùng  nấu mấy món sở trường.
 
Từng món ăn ngon lành  dọn lên bàn.
 
Những năm ,  dịp Tết,  thậm chí còn bận rộn hơn ngày thường.
 
Về nhà Tiêu Hằng ăn Tết, một    nấu ăn cho cả đại gia đình.
 
Khi mang món cuối cùng  khỏi bếp, bàn ăn   ăn gần hết.
 
  bước ,  những   chỗ , còn  trách nấu quá chậm.
 
Giống như  chỉ là  giúp việc  gọi đến nấu nướng, ngay cả đãi ngộ của khách cũng  bằng.
 
 giờ ở nhà,  mới thật sự cảm thấy dễ thở.
 
Khi  và bố   định nâng ly, thì hai vị khách  mời  xuất hiện.
 
Tiêu Hằng xách theo lỉnh kỉnh quà cáp, dẫn theo con trai,   cửa nhà .
 
 ngạc nhiên.
 
Anh  đến đây  gì?
 
Chuyện   rõ ràng qua điện thoại  mà.
 
Lại còn cố tình chọn đêm giao thừa — đúng là    khó chịu.
 
 sa sầm mặt, chẳng buồn khách sáo: “Anh đến đây  gì?”
 
Nụ  gượng  mặt Tiêu Hằng lập tức cứng đờ.
 
Anh ho khan hai tiếng, giải thích  phần ngượng ngùng: “Con nhớ em quá, cứ  lóc đòi đến.”
 
Tiêu Viễn len lén  , ánh mắt  còn khinh khỉnh như , mà rụt rè gật đầu.
 
Thật hiếm . Thằng bé luôn  như  quen  mà giờ  đòi gặp .
 
Chỉ tiếc rằng —  chẳng hề mong nhớ nó.
 
Không  Tiêu Hằng chăm con kiểu gì mà chỉ trong mấy ngày, Tiêu Viễn  như biến thành đứa trẻ khác.
 
Tóc tai bù xù, mặt sưng phù, tay áo còn dính bẩn một mảng.
 
Nó giơ tay đòi  bế.
 
Chút tình mẫu tử còn sót  trong  bảo rằng  nên từ chối.
 
 khi nó  gần, mùi chua nồng   khiến   kiềm  mà lùi  vài bước.
 
Tiêu Viễn khựng , mắt đỏ hoe,  ngẩn      gì.
 
Nó vẫn là con , huyết thống là thứ  thể cắt đứt.
 
   còn  thể vô tư  thiết với nó như   nữa.