Ngồi  xe,  mới  thời gian suy nghĩ tiếp.
 
    giải thích thế nào với bố   khi trở về.
 
Năm  thi đại học,   nỡ rời xa gia đình, nên  chọn học trường trong tỉnh.
 
Tiêu Hằng là  từ một thị trấn nghèo thi đỗ  đại học của , chúng  quen   yêu  từ đó.
 
 vẫn còn nhớ rõ,  những buổi sáng mùa đông rét căm,  vì  ngủ thêm mà  bỏ bữa sáng. Biết chuyện,   sẽ dậy sớm hơn 20 phút để xếp hàng mua món bánh bao nhỏ mà  thích nhất.
 
Anh  đội gió tuyết đến  mặt , đôi bàn tay đỏ ửng vì lạnh lôi từ n.g.ự.c  túi bánh nóng hổi.
 
Gió tuyết mù mịt che khuất mắt , cũng khiến trái tim  mê .
 
Khi , tình yêu của chúng  thật thuần khiết.
 
Tốt nghiệp  bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi, bố    chúng  ở  quê hương lập nghiệp, để  thể chăm sóc .
 
 Tiêu Hằng thi đỗ biên chế ở quê , một lòng  về xây dựng quê nhà.
 
Khi  quyết định lấy chồng xa,   khuyên   nhiều, phân tích rõ những thiệt thòi của việc lấy chồng xa.
 
  khi   tình yêu  mờ lý trí,  theo  về quê .
 
Không ngờ, cuộc sống  hôn nhân    khác so với tưởng tượng của .
 
 từng nghĩ chúng  sẽ cùng  phấn đấu vì mái ấm nhỏ, mỗi  đều  sự nghiệp riêng, cùng xây dựng gia đình.
 
  khi mang thai, Tiêu Hằng dần dần ám chỉ, khuyên  nghỉ việc, ở nhà dưỡng thai.
 
Thai yếu, vì con  đành chấp nhận.
 
Sau khi sinh, con  ốm sốt,    thời gian  .
 
Một   ôm con chạy khắp các khoa trong bệnh viện, một ngày  bộ hơn hai vạn bước, còn mệt hơn  .
 
  con mỗi ngày một khỏe mạnh,  thấy  nỗ lực đều đáng giá.
 
Khi con khỏe hơn,  bắt đầu tính   , định thuê  trông con.
 
Tiêu Hằng thì tha thiết khuyên ngăn: "Con còn nhỏ,  thể thiếu . Với  bảo mẫu   thể chăm con chu đáo như em?"
 
Mỗi  xa  con  quấy   ngừng,   một  nữa nhượng bộ.
 
Và ,  ở nhà suốt tám năm.
 
Xa thơm gần thối.
 
Con lớn dần,  còn bám lấy  nữa, bắt đầu chê bai, trách móc.
 
"Mẹ ơi,   cả ngày chẳng  gì hết ? Lớn thế  còn để ba nuôi ?"
 
"Mẹ,   ở cổng trường đừng gọi tên con nữa,  hổ lắm."
 
Nó thích ông bố mặc vest chỉn chu hơn. Mỗi  giới thiệu bố với bạn, nó  tự hào.
 
 khi giới thiệu , nó cứ ấp úng.
 
Có   đón nó tan học, nó  với bạn học rằng  là  giúp việc nhà nó.
 
 và cô giáo trẻ  ,   nên phản ứng thế nào.
 
Con trai   hổ vì  một     công việc.
 
Trẻ con là ,   thể hiểu .
 
  vì thế mà   đau lòng.
 
Khi  đang chuyển sang chuyến tàu địa phương, nhận  tin nhắn từ Tiêu Hằng:
 
【Em   mà   một tiếng? Còn  chuẩn  bữa sáng. Lỡ con đói bụng thì  ?】
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/muoi-nam-ket-hon-lan-dau-toi-ve-nha-ngoai-an-tet/3.html.]
【Đừng bướng nữa, hết giận thì mau về nhà .】
 
Vẫn là giọng điệu  lệnh quen thuộc đến mức phát chán.
 
Vì  kịp chuyến xe, bản   còn  ăn sáng,  gì còn tâm trạng lo cho họ?
 
 liên hệ một  bạn  luật sư, nhờ cô  soạn đơn ly hôn và gửi đến nhà Tiêu Hằng.
 
 nghĩ, khi   nhận , sẽ hiểu rằng  thật sự quyết tâm.
 
Mười năm hôn nhân,  bao    buông tay.
 
Đối diện với thói gia trưởng của Tiêu Hằng, sự xa cách lạnh nhạt của con trai...
 
 từng tự hỏi: Cuộc sống như ,  đáng để tiếp tục ?
 
  đặt cược quá nhiều  ván bài , nhưng thắng chẳng  bao nhiêu.
 
Cuộc hôn nhân , đến giờ  còn  gì?
 
Vì cái nhà  mà   hy sinh quá nhiều, đổi  chỉ là sự thiếu tôn trọng cơ bản nhất.
 
Đời còn dài,   nên tiếp tục sống thế  nữa ?
 
Mẹ từng  với : "Nếu một việc nào đó khác xa với kỳ vọng ban đầu, thì nên sớm cắt lỗ."
 
Coi như tất cả cố gắng   chỉ là một trò .
 
 năm nay  32 tuổi.
 
Hy vọng bây giờ tỉnh ngộ, vẫn  quá muộn.
 
—--
 
Nhắn tin cho Cố Giai, cô  vẫn  trả lời.
 
Tiêu Viễn đói đến mức bụng kêu òng ọc.
 
Tiêu Hằng đành đưa con xuống tiệm ăn sáng  lầu, quán đông nghẹt .
 
Tiêu Viễn ăn vài miếng  buông đũa,  chịu ăn nữa.
 
Bánh bao nguội ngắt, sữa đậu nành thì ngọt gắt, chẳng thể nào sánh  với đồ ăn Cố Giai nấu.
 
Đừng  trẻ con, ngay cả Tiêu Hằng cũng chẳng nuốt nổi.
 
Anh  thầm trách móc Cố Giai.
 
Chỉ vì chuyện nhỏ như về nhà ngoại ăn Tết mà bỏ chồng bỏ con  luôn, thật là quá trẻ con.
 
 
Một  trưởng thành mà còn đòi bỏ nhà  ?
 
Đường thì xa, hà tất  khổ sở như ? Nhớ bố  thì chẳng lẽ  thể để họ đến đây ?
 
Sao cô   thể nghĩ cho  một chút?
 
Tiêu Hằng quyết tâm:    để cô  "chín" một thời gian, để cô  nhận   của .
 
Thời gian dần trôi...
 
Đến tối, Cố Giai vẫn   về, cũng  nhắn .
 
Lúc  Tiêu Hằng bắt đầu lo lắng.
 
Cố Giai ở đây    , cũng   bạn bè  thiết. Cô   thể  ?
 
Lỡ xảy  chuyện thì ?
 
Nghĩ đến đây, Tiêu Hằng định khoác áo  ngoài tìm.