"Trước khi quyết định, em đừng ích kỷ như , cũng nên nghĩ cho  và con một chút  ?"
 
  con trai, hỏi nhẹ: "Tiêu Viễn, con   về nhà ngoại với  ? Bà ngoại lâu   gặp con,  nhớ con đấy."
 
Tiêu Viễn vẫn chăm chú chơi Lego, dù   và ba cãi  cũng chẳng ngẩng đầu.
 
Nó la lớn: "Muốn về thì  về một , con  ! Con   gặp bà ngoại, con  về nhà bà nội ăn Tết!"
 
Nghe là một chuyện, cảm nhận  là chuyện khác.
 
Tiêu Viễn  những lời , trong tay nó vẫn đang chơi bộ Lego mà    nhờ  mua từ nước ngoài gửi về.
 
Khoảnh khắc đó, dù đang ở trong căn phòng ấm áp,   cảm thấy m.á.u trong  như  đông cứng bởi tiết trời âm độ ngoài .
 
May mà    "tiêm phòng" từ cuộc đối thoại ngoài thư phòng ban nãy.
 
 nhanh chóng bình tĩnh , chỉ để  một câu:
 
"Tùy các ."
 
Ép buộc   hạnh phúc.
 
Nhà ,  vẫn nên tự   về thôi.
 
Chỉ còn một tuần nữa là Tết, ban đầu   đặt vé hai ngày , định về nhà ở   một tuần   .
 
 bây giờ,  chỉ  lập tức rời , ngày trở về thì  định.
 
Về đến phòng,  xem  vé thì phát hiện chuyến xe tối nay  hết.
 
 đành đổi vé, chọn chuyến sớm nhất ngày mai, khởi hành lúc 6 giờ sáng,  nên ít nhất 5 giờ   dậy.
 
Đặt báo thức, kiểm tra  hành lý xong,   nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu.
 
Vừa bước   thấy hai cha con một lớn một nhỏ  chắn  cửa.
 
"Tiêu Viễn  uống sữa. Cô  , thời gian  nhất để uống sữa là  9 giờ tối. Cô xem bây giờ là mấy giờ ?" – Giọng Tiêu Hằng lộ rõ sự bực bội.
 
 liếc  đồng hồ: 21:17.
 
Tiêu Viễn từ nhỏ thể trạng yếu,  ốm vặt.
 
Nó  thích mùi tanh của sữa, để bổ sung dinh dưỡng cho con,   nghĩ đủ  cách cải thiện mùi vị, cuối cùng mới khiến nó hình thành thói quen uống sữa mỗi tối.
 
Tất cả công sức đó đều là vì tình mẫu tử.
 
Tình yêu   đáng để họ lấy  lý do trách móc .
 
 cầm khăn lau tóc, vòng qua họ.
 
"Nó   tay     tay? Muốn uống thì tự  mà rót."
 
Tiêu Hằng    hài lòng.
 
"Chỉ vì   về nhà cô ăn Tết mà giận dỗi thế  ?"
 
Động tác lau tóc của  khựng , trong lòng chợt dâng lên một nỗi chán chường.
 
   tiếp tục sống kiểu cuộc đời như thế  nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/muoi-nam-ket-hon-lan-dau-toi-ve-nha-ngoai-an-tet/2.html.]
 
Vô nghĩa đến mức buồn nôn.
 
 bình thản : "Ly hôn ."
 
"   bảo mẫu cho hai cha con , càng    đáp ứng  yêu cầu vô điều kiện."
 
Đây là  đầu tiên    chữ "ly hôn". Dù  đây  cãi  lớn đến mức nào cũng  từng đề cập đến.
 
Câu   thốt ,  như bốc đồng,  như   suy nghĩ kỹ từ lâu.
 
Là một suy nghĩ  chôn giấu nhiều năm, nay  trỗi dậy  bao đè nén.
 
Tiêu Hằng sững ,   trân trối, thoáng chút hoảng loạn trong mắt, nhưng  nhanh chóng trấn tĩnh .
 
"Cố Giai, em đừng  mấy lời bốc đồng tổn thương tình cảm như . Ly hôn   chuyện đùa. Con còn đang  đây kìa!"
 
Gương mặt non nớt của Tiêu Viễn đầy trách móc  .
 
Họ đều nghĩ  đang  trong cơn giận.
 
 bao nhiêu năm qua,   quá mệt mỏi .
 
Buông bỏ một mối quan hệ  thể cần mười năm, nhưng cũng  thể chỉ trong một khoảnh khắc.
 
 chẳng  giải thích gì thêm. Với  cố tình giả ngốc,  nhiều chỉ là uổng phí.
 
  thèm quan tâm đến họ nữa, tự    phòng.
 
Tối hôm đó, Tiêu Hằng   phòng.
 
Lúc nào cũng , mỗi  cãi  là    trốn  thư phòng chờ  xuống nước.
 
Có lẽ là do những   nhún nhường  đây  khiến   tự tin như thế.
 
Hồi còn yêu,   Tiêu Hằng nhận  một cuộc gọi từ nhà,  rõ  ở đầu dây bên   gì mà cả ngày   im lặng,   nổi.
 
Lúc  dạo chiều hôm ,   bật   với  rằng,  đời  chỉ   là  yêu  vô điều kiện. Tình cảm của bố   luôn  điều kiện:   học giỏi, giành học bổng hằng năm, gửi tiền về nhà, thì họ mới miễn cưỡng  vài câu quan tâm.
 
  xót xa.
 
 là   thiếu tình thương, tình yêu từ cha  cho  sự vững vàng, sự bao bọc.
 
  hứa sẽ luôn yêu  .
 
Từ đó trở , dù đúng  sai,  đều là  đầu tiên cúi đầu  hòa.
 
 ngày mai   cả một hành trình dài phía ,    thời gian để bận tâm xem   ngủ ở .
 
 chỉ  nghỉ ngơi thật  để chuẩn  cho chuyến .
 
Tiếng chuông báo thức đánh thức ,  giường vẫn chỉ  một  .
 
Tối qua   lo lắng cho hai cha con họ,  hiếm khi   giấc ngủ ngon đến .
 
 kéo vali, rời khỏi căn nhà nơi   sống suốt mười năm, trong màn đêm tĩnh lặng.
 
Bên ngoài trời âm độ, lạnh đến mức tay chân  gần như tê cóng, nhưng nghĩ đến chuyện  về nhà, trái tim   thấy ấm áp.