Mua Về Một Tiểu Tức Phụ: Đã Ngầu Còn Biết Y Thuật - Chương 80

Cập nhật lúc: 2025-10-17 23:59:36
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thương nhân bán cây giống d.ư.ợ.c liệu ở Lợi Châu chia hai loại, một loại là Hoàng thương, cây giống d.ư.ợ.c liệu nhất trong tay họ đưa đến Ngự Dược Hiên trong cung, còn hàng thứ phẩm thì tiêu hủy.

Vì là đồ cung cấp cho hoàng thất, bách tính bình thường tư cách sử dụng!

Một loại khác là Hải thương –

Cái gọi là Hải thương, cây giống d.ư.ợ.c liệu trong tay những ít là từ các tiểu quốc gần vùng biển.

Những tiểu quốc lãnh thổ nhỏ bé và dân cư nghèo khổ, là nguồn lao động giá rẻ.

Cây giống d.ư.ợ.c liệu họ trồng đều .

những Hải thương xảo quyệt!” Mộ Hoa thành thật , “Không mấy ai danh tiếng !”

“Nếu Dẫn đại phu nhất định mua cây giống d.ư.ợ.c liệu, tiến cử Yến gia –”

Tương truyền tổ tiên Yến gia là từ bên biển đến, làn da Yến gia trắng hơn Trung Nguyên, trong đám đông một cái là nhận ngay, hơn nữa Yến gia còn giỏi ngôn ngữ các nước khác.

Việc kinh doanh hiện tại của Yến gia, chỉ bao gồm bán cây giống d.ư.ợ.c liệu, mà còn nhiều thứ khác nữa.

Đương nhiên, việc kinh doanh của Yến gia đều do Đại phòng quyết định.

Mà Đại phòng nhi tử, chỉ một cô nữ nhi – Yến Trường An.

Mọi đều , Yến gia sẽ gặp chuyện, dù chỉ một cô nữ nhi, lẽ nào chiêu phu?

Yến gia chẳng hề bận tâm lời tiếng của ngoài, cưng chiều Yến Trường An như bảo bối, chỉ cần Yến Trường An gì, của Đại phòng đều phản đối.

“Yến đại tiểu thư thích gì ?”

Dẫn Kiều đến đây, tìm cách chiều theo sở thích của nàng .

Mộ Hoa , “Nàng thích hát, nhưng phần lớn những vở nàng đều là…”

Yến Trường An thích chuyện ma quái, mà những câu chuyện bình thường căn bản hợp khẩu vị của nàng .

Thật ít gánh hát đều tiếp cận vị Yến gia đại tiểu thư , tiếc là đều thất bại, các vở diễn của họ phần lớn đều truyền từ triều đại , còn mới mẻ.

Yến Trường An thích những câu chuyện mới lạ.

“Tìm kịch mới dễ thế!” Mộ Liên thở dài, “Mà còn là chuyện ma quái nữa chứ!”

!” Có trong gánh hát phụ họa, “Nếu vở diễn của chúng Yến đại tiểu thư yêu thích, thì sang năm đứa trẻ ở Liễu Trang thể đón về !”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Cái Liễu Trang trong lời , thật là một ngôi miếu đổ nát.

Trẻ con ở đó, phần lớn đều là bỏ rơi, đa là bé gái.

Dẫn Kiều nghĩ nghĩ với Mộ Liên, “Để nghĩ cách!”

“Ngươi kể cho , rốt cuộc nàng thích những câu chuyện như thế nào?”

Mộ Hoa và Mộ Liên gật đầu, còn những khác trong gánh hát thì chẳng hề ôm chút hy vọng nào.

Sau đó họ với Dẫn Kiều, nếu tìm Yến gia, cũng thể tìm nhà họ Uông.

Cây giống d.ư.ợ.c liệu trong tay nhà họ Uông cũng tệ, chỉ là giá sẽ cao hơn một chút.

“Đa tạ!” Dẫn Kiều cảm ơn trong gánh hát, nhóm vội vàng xua tay.

Vì Dẫn Kiều và Trần Minh quan hệ , mà Mộ Hoa, Mộ Liên thiết với Dẫn Kiều, nhờ phúc của nàng, chỉ cần thương đến Trung Thiện Đường khám bệnh, đều tốn bao nhiêu bạc.

Hơn nữa Trần Minh còn tặng cho họ ít t.h.u.ố.c bó xương trị thương.

Họ từ tận đáy lòng cảm kích Dẫn Kiều, dám nhận lời cảm ơn của nàng.

…………

Thật việc sắp xếp một vở kịch mới trong gánh hát khó, nhưng cái khó là một cấu trúc câu chuyện , những câu chuyện như “Mẫu Đơn Đình” tuy đủ hấp dẫn, nhưng ở triều đại còn mới mẻ nữa.

Mọi căn bản đều câu chuyện rốt cuộc là thế nào.

Dẫn Kiều về đến Trung Thiện Đường thì Liễu thị vẫn về…

Liễu thị tiên đến tiệm vải mua ít vải vóc, định cùng Thu nương may quần áo cho cả nhà, đón một cái Tết thật .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-ve-mot-tieu-tuc-phu-da-ngau-con-biet-y-thuat/chuong-80.html.]

Năm nay lạnh hơn năm, Liễu thị mua thêm ít bông, nghĩ rằng áo bông nhất định may thật dày.

Giấy đỏ, hương nến cũng mua một ít.

Đến nhà mới, bát đũa đương nhiên thể thiếu.

Liễu thị còn mua chiếu và một ít chum sành –

Đến khi về…

Dẫn Kiều thấy hương nến thì ngẩn một lát, Liễu thị giải thích, “Nương nàng , Tứ Lang giờ ở nhà, nên cùng nàng thăm cha nương nàng!”

Ở Đại Yến triều, thông thường nữ nhi gả , mỗi dịp Tết đều sẽ về ngoại gia thăm hỏi.

Mà cha nương Dẫn Kiều qua đời, thì tế bái Tết –

Dẫn Kiều nguyên chủ, tự nhiên nhớ rõ Dẫn Nhân và Lư thị là ai.

Tuy nhiên, nàng khâm phục Dẫn Nhân và Lư thị.

Hành vi thấy việc nghĩa tay tương trợ như , thực ngày càng ít , giống như thời hiện đại nếu đỡ một ông lão, ngươi lưu bằng chứng, chắc rước họa .

Thật Dẫn Nhân và Lư thị nào hiểu đạo lý , nhưng họ vẫn chọn cách tay cứu giúp.

Kết cục tuy thể nực , nhưng Dẫn Kiều bao giờ phủ nhận hành động của họ.

“Kiều Kiều!” Liễu thị thấy Dẫn Kiều gì, tưởng nàng buồn bã, bà an ủi, “Nàng đừng quá đau lòng!”

“Thật cha nương nàng, càng thấy nàng mỗi ngày đều vui vẻ, nàng đến lúc đó mặc một bộ quần áo thăm họ, để họ nàng sống !”

“Tứ Lang sẽ cùng nàng!”

Dẫn Kiều gật đầu, “Dạ !”

“Bá bá nàng với !” Trên đường về làng, Liễu thị với Dẫn Kiều, “Tứ Lang tài năng!”

“Năm đó Tô đại nhân cho Tứ Lang tham gia khoa cử, là vì thấy đứa trẻ còn quá nhỏ, mài giũa thêm vài năm sẽ thuận lợi hơn!”

Nếu cha của Tô Tứ Lang ngăn cản, Ô Chính Quang cho rằng Tô Tứ Lang mười hai tuổi thể huyện thí .

Đương nhiên, lời Liễu thị tự nhiên với Dẫn Kiều.

Trên đời câu trả lời bách phân trăm, nhất là con đường khoa cử.

Dẫn Kiều thích ngoài khen ngợi Tô Tứ Lang mặt , nàng gật đầu phụ họa, “Tứ ca lợi hại!”

Liễu thị thấy nàng như , cũng .

Hai đến đầu làng, liền gặp Dương thị cùng làng.

Dương thị kể từ khi âm mưu hãm hại Dẫn Kiều mà mất công việc , chồng và các con ghét bỏ, giờ đây nàng đối với Dẫn Kiều và nhà họ Tô ít nhiều chút oán giận.

Dẫn Kiều quá đáng, dù cũng là cùng làng, khiến nàng trở thành trò trong mắt .

Giờ đây Dương thị tìm việc , mà thôn Nam Tề cũng vì nguyên cớ của lão Đồng, chút thù địch với thôn Bắc Tề, việc của nàng ở Đàm gia cũng mất.

“Chao ôi! Đây chẳng Kiều nương đó ?”

Dương thị gốc cây đầu làng, với những xung quanh, “Nhà họ Tô thật sự phát tài , sắp đến Tết , mua cả xe đồ thế !”

“Kiều Nương, ơn chứ, thuở nếu thôn , Bắc Tề thôn, chịu thu nhận Tô gia, Tứ Lang ngày hôm nay!”

“Nhìn xem, sắp đến Tết , ngươi mời chúng một bữa tiệc ?”

Bởi lẽ đông, các bà các cô nơi đầu thôn chẳng còn đông như ngày.

Giờ đây, những ở đầu thôn, hoặc là kẻ rảnh rỗi, hoặc là kẻ nhàm chán đến cực độ còn chỗ nào để buôn chuyện vô ích nữa.

Nhóm tuy hiểu vì Dương thị , nhưng cũng hùa theo: “Phải đó! Hãy để thôn cũng hưởng chút phúc khí của Tú tài tương lai chứ!”

đó, Kiều Nương, thấy heo ngươi nuôi cũng đủ béo , g.i.ế.c một bữa tiệc chiêu đãi !”

Dương thị bật .

Dẫn Kiều khiến ả thành trò , ả cũng Dẫn Kiều yên !

 

Loading...