Mua Về Một Tiểu Tức Phụ: Đã Ngầu Còn Biết Y Thuật - Chương 67
Cập nhật lúc: 2025-10-17 04:14:22
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người cổ đại xem trọng lương thực, mỗi nhà mỗi hộ đều dốc hết sức lực để mùa màng đồng ruộng.
Giờ đây rơm rạ vốn dùng củi đốt thể thành phân bón, các gia đình đều động lòng.
Bắc Tề thôn bỗng nhiên cũng nuôi heo
Người đầu tiên tìm đến Dẫn Kiều là phu nhân của trưởng thôn Vương Quang Đường thị.
Nàng mặt dày tìm đến Dẫn Kiều, , “Kiều Nương, thể giúp một chút ?”
“Nhà cũng mua mấy con heo, nhưng chúng thiến heo!”
Dẫn Kiều gật đầu, “Được thôi!”
“Vậy hột dái heo sẽ giữ cho , cho thêm ít tiền công!” Đường thị cũng tiện chiếm tiện nghi của Dẫn Kiều, , “Thật sự quá cảm ơn !”
Thật , đàn ông trong nhà cũng thể học cách thiến heo.
họ cái gan đó.
Đàn ông đến chuyện , liền cảm thấy hạ bộ đau nhói, hơn nữa còn sợ thiến , c.h.ế.t heo!
Đường thị đành bất đắc dĩ tìm đến Dẫn Kiều, nhưng ngờ Dẫn Kiều đồng ý sảng khoái đến .
“Một con heo hai mươi văn tiền, chúng là cùng thôn, thu mười lăm văn!” Thành nhi từ chui , thằng bé Đường thị , “Đường nãi nãi, bà chắc chắn lời lỗ!”
“Tài nghệ của tỷ tỷ lắm!”
Đường thị chút dở dở , nhưng cũng mặc cả, mười lăm văn tiền tuy thể mời một lang y thú y, nhưng tay nghề chắc chắn bằng Dẫn Kiều.
Nàng đưa tay chọc chọc trán Thành nhi, “Đường nãi nãi của con hại tỷ tỷ con ?”
“Cứ hai mươi văn !”
“Mười lăm văn !” Thành nhi kéo áo Dẫn Kiều, đôi mắt to tròn chằm chằm Dẫn Kiều, “Tỷ tỷ, ạ!”
Mời một lang y thú y chạy một chuyến cũng là cái giá .
Dẫn Kiều cũng thiệt thòi.
“Được!”
Dẫn Kiều cũng hiểu, Thành nhi sợ nàng chịu thiệt.
Nếu Dẫn Kiều miễn phí giúp nhà họ Vương thiến heo, thì những khác trong thôn tìm đến, nàng nên giúp ?
Bắc Tề thôn ít nhất cũng mấy trăm hộ gia đình, nếu tất cả đều tìm Dẫn Kiều giúp đỡ, Dẫn Kiều sợ là sẽ mệt mỏi rã rời.
một khi liên quan đến tiền bạc, những gia đình những toan tính khác.
Không ai cũng tin Dẫn Kiều như Đường thị.
Việc nhà họ Vương từ đến nay đều do Đường thị quyết định.
Giờ đây nhà họ Vương cũng đột nhiên mua ba con heo, khiến những gia đình đang rục rịch trong thôn đều đến xem náo nhiệt.
Dẫn Kiều cầm dao, động tác thiến heo cực kỳ nhanh nhẹn.
Điều kỳ lạ là, những con heo tuy lúc đầu kêu vài tiếng, nhưng đó chút khó chịu nào, vô cùng yên tĩnh.
“Cảm ơn!” Đường thị đưa hột dái heo cho Dẫn Kiều, lấy bốn mươi lăm văn tiền đưa cho Dẫn Kiều, “Đợi đến năm heo lớn , nhất định mời đến ăn tiệc!”
Dẫn Kiều gật đầu, “Được thôi!”
Đối với tiền Đường thị đưa qua, nàng cũng từ chối.
“Sao cho nhiều tiền thế?” Có hỏi Đường thị.
“ , nhiều quá , một con heo mà mười lăm văn tiền? Kiều Nương thế quá đáng thật!”
“Không bằng cướp luôn cho !”
“Chúng đều là cùng thôn, thể giúp đỡ một chút, cần gì khách sáo như !”
“Kiều Nương, cũng quá đáng lắm!”
Đường thị liền hừ lạnh một tiếng, nàng hai tay chống nạnh với , “Trên đời bữa trưa nào miễn phí ?”
“Đây là tay nghề của , nếu phục thì các ngươi cũng học thiến heo ! Xem các ngươi thế nào, c.h.ế.t heo !”
“Mời một lang y thú y chạy một chuyến cũng mấy chục văn tiền, Kiều Nương thấy chúng là cùng thôn mới thu mười lăm văn đấy!”
“Nếu các ngươi thấy đắt, thì ngoài tìm lang y thú y !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-ve-mot-tieu-tuc-phu-da-ngau-con-biet-y-thuat/chuong-67.html.]
“Xem tay nghề của bằng Kiều Nương ?”
Những xem náo nhiệt chiếm tiện nghi, nào dám thêm gì.
Vợ của trưởng thôn Vương Quang nổi tiếng là mạnh mẽ ở Bắc Tề thôn, giờ đây nàng giúp Dẫn Kiều, một nguyện đ.á.n.h một nguyện chịu.
Đường thị như , nếu họ nuôi heo, thì ?
Thật sự để họ thiến heo, họ cũng dám!
nếu ngoài tìm lang y thú y, cái giá mười lăm văn một con heo cũng chắc thương lượng .
Cho dù thương lượng , tay nghề của lang y thú y đáng tin cậy bằng Kiều Nương ?
Kiều Nương chỉ thiến heo, ngay cả con la bệnh sắp c.h.ế.t nàng cũng chữa khỏi .
Trong lòng đều những toan tính riêng.
Dẫn Kiều ý định mãi giúp trong thôn thiến heo, nàng cũng là lang y thú y thật sự.
Nàng thích bày biện thảo d.ư.ợ.c hơn.
Khi về đến nhà, Lưu Đại Ngưu cõng một gùi cỏ heo đến Tô gia.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Dẫn tỷ tỷ, tỷ về ?”
Lưu Đại Ngưu vui vẻ, thằng bé đặt gùi xuống, từ đống cỏ heo móc mấy củ măng đông mới đào , “Hôm nay núi phát hiện măng đông mọc , nên đào một ít về cho tỷ nếm thử!”
Nhà họ Lưu một mảnh rừng tre nhỏ, ngẩng đầu lên là thể đếm bao nhiêu cây tre.
Nghe đây là do tổ phụ của Lưu Đại Ngưu mua khi còn sống, vì tổ phụ của Lưu Đại Ngưu đan gùi, sàng sẩy và các thứ khác để bán lấy tiền.
Đối với nhà họ Lưu mà , một củ măng đông năm sẽ là một cây tre, là thứ thể đổi tiền.
Măng đông thật là món quà quý giá nhất trong nhà.
“Bà nội , măng đông hầm canh là ngon nhất!”
Lưu Đại Ngưu giơ tay lên, để lộ vết sẹo cánh tay, chút ngây ngô, “Dẫn tỷ tỷ nếu thích, vài ngày nữa mang đến thêm ít nữa!”
Mấy hôm , Dẫn Kiều săn heo rừng, chia cho nhà thằng bé ít thịt.
Bà nội Lương thị với thằng bé, nhà họ Lưu tuy nghèo, nhưng cũng thể trắng trợn nhận cái của khác.
Sau khi Lương thị khỏe , liền núi hái cỏ heo, còn Lưu Đại Ngưu từ bến tàu trở về, cõng về.
Lương thị khi còn trẻ học nghề đan tre của chồng, còn mang đến mấy cái giỏ và thúng tre.
“Đại Ngưu ca ca đến ?” Thành nhi và Tô Tiểu Muội tin liền từ trong nhà .
Tô Tiểu Muội giơ tay, còn Lưu Đại Ngưu cũng như nàng gì, từ trong lòng lấy một cái túi vải cũ nát, bên trong đựng đầy những quả phúc bồn tử.
Những quả phúc bồn tử đỏ tươi càng nổi bật sự đơn sơ của cái túi vải .
“Hai đứa nếm thử !” Lưu Đại Ngưu hề chê Tô Tiểu Muội là câm, ngược vui vẻ , “Phúc bồn tử hôm nay ngon lắm!”
“Chua chua ngọt ngọt!”
Tô Tiểu Muội ngượng ngùng trốn lưng Thành nhi, nhưng trong mắt tràn đầy niềm vui.
Thành nhi ngẩng đầu Dẫn Kiều, thấy Dẫn Kiều gật đầu mới nhà lấy bát đựng phúc bồn tử.
Thành nhi kéo ống tay áo của Lưu Đại Ngưu, đưa quả trứng gà mà thằng bé sáng nay nỡ ăn cho .
Đây vốn là Thành nhi chuẩn cho Dẫn Kiều.
“Không cần!” Lưu Đại Ngưu vội vàng xua tay, cõng gùi lên lưng liền chạy.
Mấy quả dại, nào đáng giá một quả trứng gà.
Dẫn Kiều lúc đột nhiên chuyện, nàng hỏi Lưu Đại Ngưu, “Đại Ngưu, gần đây bến tàu bận ?”
Lưu Đại Ngưu chút khó hiểu Dẫn Kiều hỏi chuyện , lắc đầu, “Gần đây bận!”
“Nhà Dẫn tỷ tỷ sửa chuồng thỏ ? Ta rảnh!”
Cậu xem qua , Tô gia chuồng heo và chuồng gà, nhưng thiếu một cái chuồng thỏ.
Dẫn Kiều lắc đầu, “Ngươi học tay nghề với ?”
“Học thiến heo!”
Lúc Lưu Đại Ngưu ngây , chuyện hệt như trời rơi xuống một cái bánh, đập cho choáng váng!