Mua Về Một Tiểu Tức Phụ: Đã Ngầu Còn Biết Y Thuật - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-10-16 16:17:20
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngươi nguyện ý gả ? (Sửa đổi)
Ô Chính Quang khi Tô Tứ Lang hiện đang học ở Bạch Hạc thư viện, còn trở thành tử truyền của Thính Trai , liền đứa trẻ tiền đồ vô lượng.
Mấy năm , lũ tiện bà độc ác của Tô gia, hẳn sẽ hối hận vì đuổi Liễu thị và Tô Tứ Lang rời khỏi kinh thành nhỉ?
Họ quá mức tuyệt tình, sẽ còn khả năng hòa giải nữa.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
11. [“Ta tuổi cao, chỉ lá rụng về cội thôi!” Ô Chính Quang một nữa khéo léo từ chối Dẫn Kiều hảo ý, “Dẫn cô nương, lòng của con và Tứ Lang xin ghi nhận!”
“Chỉ là, thật sự cần !”
Ô Chính Quang dù cũng là kẻ mang tội trong , giờ mắc trọng bệnh, kéo theo Liễu thị và Tô Tứ Lang.
“Ô , kể một câu chuyện!” Dẫn Kiều đột nhiên mở lời.
Lý thị và Ô Chính Quang đều ngước mắt lên, chút khó hiểu vì Dẫn Kiều như .
“Có một thích ăn kẹo, nhưng phụ thích ăn đồ mặn!”
“Phụ luôn bắt ăn đồ mặn, cho rằng những thứ vị mặn là ngon nhất đời!”
“Trong mắt vị phụ , đồ mặn là quý giá nhất, nên ông cho nhi tử . ông từng hỏi nhi tử rốt cuộc thích ăn mặn ăn ngọt!”
“Đứa con đến lúc lâm chung, cũng thể hiểu vì phụ thấu hiểu !”
“Vị phụ , dùng cách bản cho là cho con , mà gây bao tiếc nuối cho đứa trẻ.”
Ô Chính Quang đến đây, hít một khí lạnh.
Người trong cuộc thì u mê, ngoài cuộc thì sáng suốt.
Lời của Dẫn Kiều, giống như gỡ bỏ vấn đề vướng mắc trong lòng bấy lâu nay.
Chàng, dùng cách bản cho là cho đối phương, mà gây khó xử và tiếc nuối cho đối phương.
“Nếu Ô bá phụ thật lòng cho Tứ Lang, thì hãy đến Tô gia ở !” Dẫn Kiều , “Người chỉ là bá phụ của , mà còn là của nữa!”
Dẫn Kiều xong những lời , liền để đồ vật rời .
Ô Chính Quang , tiểu cô nương Dẫn Kiều là thích nhiều, nhưng nàng nhiều đến .
Dẫn Kiều Tô Tứ Lang để nửa phần tiếc nuối.
“Thật …” Lý thị cuối cùng cũng giấu Ô Chính Quang, “Dẫn cô nương đưa mấy phương thuốc, là thể chữa bệnh cho !”
“Nàng còn , bệnh của thể chữa khỏi!”
“Lúc đầu cũng nghĩ nàng đùa, nhưng mới , nàng hề an ủi , bệnh của thật sự thể chữa khỏi!”
“Biểu ca, tự chẳng cũng phát hiện ? Thân thể của ngày một hơn, hơn nữa bây giờ còn thể xuống giường !”
Trần đại phu của Trung Thiện Đường cho nàng nhiều t.h.u.ố.c như , cũng là nhờ Dẫn Kiều.
Thật Lý thị vẫn luôn , chỉ là nàng cố tình giả vờ , chút hèn mọn.
“Hiền Nhã!” Ô Chính Quang thở dài một tiếng, “Nàng để suy nghĩ thêm!”
Chàng cũng lòng tự trọng mỏng manh của .
Đây là đầu tiên Ô Chính Quang bình tĩnh chuyện với Lý thị, còn gọi tên của nàng.
Lý thị kinh ngạc gật đầu, đáp, “Được!”
Đêm đó, Ô Chính Quang giường, nhưng cũng ngủ .
Cách tấm rèm, vẫn thể thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của Lý thị.
Chàng vẫn luôn nghĩ, một lão già tồi tệ như , xứng đáng để Lý thị đối xử với như ?
Những ngày Lâm Thiên Văn vẫn luôn đến gây rắc rối, Lý thị ban đầu giấu , sợ buồn bã.
Lý thị nhiều vì .
Chàng nhớ đến lời Dẫn Kiều – lẽ dùng cách bản cho là cho Lý thị, mà gây bao tiếc nuối cho nàng.
“Biểu ca?” Lý thị thấy tiếng Ô Chính Quang trở vang lên nhiều , cuối cùng chút bất an mà dậy thắp đèn dầu, nàng lo lắng bưng một chén nước nóng tới, “Có khó chịu ?”
“Người uống chút nước nóng !”
Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt xinh của Lý thị, xuất hiện những nếp nhăn li ti.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-ve-mot-tieu-tuc-phu-da-ngau-con-biet-y-thuat/chuong-57.html.]
Mái tóc đen nhánh của nàng, cũng những sợi bạc.
Ô Chính Quang nhớ, Lý thị rõ ràng còn nhỏ hơn vài tuổi, đầy ba mươi lăm, mà già đến thế .
“Sao ?” Lý thị thấy Ô Chính Quang vẫn , chút bất an, “Có cần uống chút t.h.u.ố.c giảm đau ?”
“Hiền Nhã!” Ô Chính Quang hiếm khi tĩnh tâm , Lý thị nghiêm túc hỏi, “Nàng là ngốc ?”
“Dù nàng lấy chồng, cũng thể sống cả đời gấm vóc ngọc thực ở Lý gia, hà cớ gì vì , một kẻ phế nhân , mà trở nên như hiện giờ?”
“Ta xứng đáng để nàng đối xử với như !”
Lý thị cũng ngờ, Ô Chính Quang chủ động chuyện với , vẫn luôn trốn tránh tình cảm của nàng.
“Năm đó, cánh diều của mắc cây, tất cả đều thật ngốc, một cánh diều mà thôi, cớ gì bận tâm nhiều đến thế! chỉ biểu ca , đó là di vật mà mẫu để !”
“Huynh trèo lên cây, giúp lấy cánh diều xuống, nhưng cẩn thận ngã gãy chân!”
“Khi nhớ mẫu , biểu ca còn lén vẽ một bức chân dung mẫu cho ”
“Người Lý gia ức h.i.ế.p , cũng là giúp bênh vực.”
“Khi nghĩ, gả cho !”
Năm đó, Lý thị vì còn nhỏ, khi với Ô Chính Quang gả cho , Ô Chính Quang đáp ứng nhưng cũng hiểu đó là lời trẻ con của Lý thị.
Chàng , thôi!
Người vô tình, nhưng Lý thị ghi nhớ đến tận bây giờ.
Giọng Lý thị nghẹn ngào, “Ta ngốc, chỉ ở bên cạnh thôi!”
“Biểu ca, đừng đuổi ! Giống như năm xưa nhặt diều cho , hãy để cũng một việc cho !”
Ô Chính Quang vô cùng khó chịu, , “ mà Hiền Nhã , chẳng thể cho nàng thứ gì!”
“Ta chẳng cần gì cả!” Lý thị lắc đầu, nước mắt tuôn như mưa, “Có là đủ !”
Ô Chính Quang lúc mới hiểu .
Vì trải qua nhiều khổ nạn đến .
Thì , tất cả là vì quá sớm sở hữu cái gọi là hạnh phúc.
Khi xưa, mà thể động lòng Lý thị cơ chứ?
Lý thị chính là cô nương dung mạo xuất sắc nhất của Lý gia.
Hắn vẫn còn nhớ, năm Lý thị cập kê, nàng cầm cánh diều khẽ với trong sân, dung nhan tựa đóa lê hoa chớm nở.
Hắn cưới Lý thị, bởi vì luôn cảm thấy Lý thị như , nên nảy sinh những ý niệm như .
“Nhàn Nhã”
Ô Chính Quang nâng tay, ôm Lý thị lòng, giọng run rẩy dữ dội, “Nếu nàng chê là lão già tệ hại , ”
Ta sẽ sống thật , dốc hết sức lực cho nàng tất cả.
“Không chê! Ngài là lòng thuộc về!”
Lý thị với Ô Chính Quang, “Ngài nhanh chóng bình phục đấy!”
“Đợi ngài khỏe , còn Tứ Lang và Kiều Nương thành nữa chứ!”
Ô Chính Quang , “Được!”
…………
Kỳ thực, đối với Tô Tứ Lang, chuyện của Ô Chính Quang vẫn luôn khiến bận tâm.
Còn Dẫn Kiều, mấy ngày gửi cho Lý thị một tin tức, rằng hiện giờ Bắc Tề thôn trường làng, nàng hỏi Lý thị, Ô nguyện ý đến Bắc Tề thôn dạy dỗ các hài tử , khai sáng cho chúng .
Đương nhiên, học phí chắc chắn nhiều, nhưng thể giải quyết vấn đề ấm no.
Hơn nữa, thôn trưởng Bắc Tề thôn còn biểu thị, nếu Ô Chính Quang nguyện ý đến Bắc Tề thôn , chỗ ở dân làng cũng sẽ giúp đỡ giải quyết.
“Chỉ là Bắc Tề thôn khá hẻo lánh” Lý thị với Ô Chính Quang, “Ngài vốn là Tiến sĩ xuất , Kiều Nương lo sợ sẽ thiệt thòi cho ngài!”
“Bởi , nàng hỏi ý kiến của ngài!”