Mua Về Một Kỹ Nữ - Thợ Săn Nơi Sơn Dã Trở Nên Giàu Có - Chương 72: Xây Nhà.

Cập nhật lúc: 2025-10-20 13:57:46
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dùng bữa xong.

 

Ba đứa trẻ ngoài sân chọc ghẹo thỏ và la con.

 

Bốn lớn trong nhà uống trò chuyện.

 

Lạc Vân Lục gia ở biên ải phát triển chăn nuôi, nàng bộc lộ hứng thú nồng hậu: "Lục đại ca, nuôi bò sữa ?"

 

Lục Hào sảng khoái : "Đương nhiên , bò sữa, dê ngựa lừa đều cả. Nếu hứng thú, ngày nào đó đến đây, nhất định sẽ dẫn các ngươi chiêm ngưỡng phong cảnh biên ải."

 

"Vậy thì xin đa tạ Cố lang ." Lạc Vân mắt sáng rực.

 

Phong cảnh biên ải, gió thổi cỏ thấp thấy bò dê, ai mà chẳng khát khao?

Hạt Dẻ Nhỏ

 

Giờ đây vẫn nỗ lực kiếm tiền, mới thể sống cuộc đời mong .

 

Cho đến khi giờ Mùi qua, Lục Hào cùng phu nhân và các con cáo từ.

 

Lục Tử Lan nắm tay Đại Bảo, nỡ rời xa: "Đại Bảo, đến lượt đến nhà nhé, đến lúc đó sẽ dẫn lùa dê."

 

Lục phu nhân thấy nữ nhi nỡ rời sắp sụt sùi, xoa đầu nàng, mỉm : "Vậy con về chăm chỉ luyện chữ đó, thể thư cho Đại Bảo, đúng ?"

 

nữ nhi rốt cuộc lớn lên ở biên ải, từ nhỏ vô tư vô lự, tính cách cũng khá hoang dã, nàng tĩnh tâm sách chữ thì khó như lên trời.

 

Lục phu nhân đau đầu nhất chuyện , chẳng thể nhân cơ hội mà dẫn dắt một phen.

 

"Lục bá mẫu đúng, cũng sẽ chăm chỉ luyện chữ, sẽ thư cho ." Đại Bảo .

 

Lục Tử Lan gật đầu: "Được, cứ mà định."

 

Lục phu nhân và Lạc Vân mỉm .

 

Một hàng ngoài sân.

 

Trước khi lên xe ngựa, Lục Hào chắp tay : "Thiên hạ vô bất tán chi yến tịch, Thanh Sơn, chúng hữu duyên sẽ tái ngộ."

 

Cố Thanh Sơn cũng chắp tay: "Nhất định ."

 

Nhìn chiếc xe ngựa khuất.

 

Lạc Vân : "Bọn họ sống nhất định vui vẻ."

 

Cố Thanh Sơn đầu sườn mặt mềm mại của nàng, ôm chặt vai nàng: "Nương tử , sống cuộc đời như ?"

 

Lạc Vân nghiêng đầu suy nghĩ: "Từ đến nay, điều mong , chính là bất kể ở , chúng đều thể vui vẻ sống cùng ."

 

"Ta cũng ." Cố Thanh Sơn rạng rỡ.

 

Được thê tử như , chồng còn mong gì hơn.

 

Lại qua hai ngày.

 

Nhà cũ cuối cùng cũng dỡ xong, nhưng bão tố ập đến.

 

Đêm tối, một trận cuồng phong thổi qua, mây đen cuồn cuộn, mưa bụi thể kìm nén thêm, từ trời lả tả rơi xuống.

 

Mãi đến năm giờ sáng.

 

Cả thôn trang chìm trong màn sương mờ ảo.

 

Ngoài tí tách, kéo theo nhiệt độ cũng giảm ít.

 

Tiết trời sảng khoái đến , Lạc Vân tiếng mưa rả rích bên ngoài, đắp chăn nhỏ ngủ ngon lành.

 

Cố Thanh Sơn bên cạnh tỉnh giấc từ lâu, một tay chống thái dương, thanh thản thưởng thức dung nhan say ngủ kiều diễm của nàng.

 

Không qua bao lâu.

 

Hàng mi cong vút khẽ run rẩy, Lạc Vân mở mắt chìm một vòng ôm ấm áp, tiếng tim đập trầm mạnh mẽ truyền đến.

 

Mở đôi mắt mơ màng, nàng như chú mèo nhỏ, thoải mái cọ cọ trong vòng tay rộng lớn: "phu quân, sớm nha"

 

Hai ôm chặt lấy .

 

Bàn tay của hán tử an phận luồn lách thể kiều diễm của nàng, giọng khàn khàn: "Nương tử, sớm ."

 

Cảm nhận sự nóng bỏng của , Lạc Vân ôm cổ , nguýt yêu : "Ta mới dậy, trêu chọc ."

 

"Nương tử, mấy ngày ." Cố Thanh Sơn vùi mặt cổ nàng trắng như tuyết, giọng trầm đục.

 

Khoảng thời gian quá bận rộn, lo lắng đủ sức lực, Lạc Vân nghiêm túc từ chối.

 

Ừm.

 

Chẳng trách hán tử d.ụ.c cầu bất mãn.

 

Bàn tay mềm mại nâng khuôn mặt tuấn tú của , Lạc Vân chu môi nhỏ chủ động ghé sát....

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-ve-mot-ky-nu-tho-san-noi-son-da-tro-nen-giau-co/chuong-72-xay-nha.html.]

 

Cùng với tiếng mưa càng lúc càng lớn, nhiệt độ trong phòng dần tăng cao.

 

Đến khi yên tĩnh trở , mưa lớn cũng dần chuyển thành mưa phùn rả rích.

 

Trời quang mây tạnh, là hai ngày .

 

Lạc Vân đang trong nhà sắp xếp lễ vật Lục phu nhân đưa tới.

 

Bốn xấp vải thượng hạng, hai chiếc vòng bạc, xem kích thước thì chắc là dành cho Đại Bảo và Tiểu Bảo.

 

Lại còn mứt hoa quả, ô mai, gạo trắng, bột mì trắng.

 

Ngoài còn một tờ ngân phiếu một trăm lượng.

 

Lạc Vân tặc lưỡi: "Lục đại ca Lục đại tẩu quả là hào phóng, nghề chăn nuôi chắc kiếm nhiều tiền lắm nhỉ?"

 

Cố Thanh Sơn một bên, gãi gãi gáy: "Ta chỉ gia cảnh Lục gia vốn tệ, cụ thể gì thì rõ lắm."

 

Lạc Vân gật đầu, cũng , thể mở trại chăn nuôi há nào là nhà bình thường.

 

"Đây đều là công lao của phu quân đó." Lạc Vân hớn hở cất kỹ lễ vật.

 

Vải vóc sờ trơn mượt đến , qua là lụa.

 

Vừa thời gian nàng đang mê mẩn may y phục.

 

Nàng nhất định tận dụng vải , may thành một kiểu dáng .

 

Cố Thanh Sơn thấy nàng vui vẻ như , mỉm : "Chỉ là vận khí mà thôi."

 

tiểu cô nương tiện tay cứu giúp, ngờ phụ nàng là chiến hữu nhiều năm của .

 

Lục gia nữ nhi vẹn , nương tử hậu lễ, niềm vui tái ngộ.

 

Trong lòng khỏi cảm khái, sự xuất hiện của Lạc Vân mang đến hạnh phúc cho bọn họ, ngày tháng trôi qua càng lúc càng thoải mái, đến cả khí vận cũng theo đó mà đổi.

 

Nhà mới cuối cùng cũng thể bắt đầu xây dựng.

 

Hôm đó dùng bữa sáng xong.

 

Theo phong tục, đốt một tràng pháo là bắt đầu động thổ.

 

Lạc Vân và Cố Thanh Sơn thương lượng, để Cố Nhất Sơn cai thầu, chịu trách nhiệm quản lý công nhân, đề phòng bọn họ lười biếng trốn việc.

 

Bữa trưa bao ăn.

 

Ngoài Xuân Hoa thẩm, Lạc Vân còn mời Đường thẩm qua, cùng phụ trách đun nước nấu cơm.

 

Các món ăn cần mỗi ngày, đôi khi sẽ mua ở hàng thịt trong thôn, hoặc Cố Thanh Sơn sẽ lái xe bò đến trấn chọn mua.

 

Trong sân.

 

Lạc Vân cối đá mới lắp, xoa tay hăm hở, thử ngay.

 

"phu quân, dùng la con ?"

 

Cố Thanh Sơn gật đầu: "Trước Lục Hào từng dạy trong quân doanh."

 

"...Vậy cũng là , dạy cách chăn bò ?"

 

Thấy gật đầu, Lạc Vân khan: "Không ngờ Lục đại ca nhiều nghiên cứu về những thứ đến ."

 

Chẳng trách chạy đến biên ải chăn bò.

 

Tiểu Bảo từng thấy la con kéo cối xay, bỏ dở chữ đang , vui vẻ chạy ngoài.

 

Còn Đại Bảo, từ ngày chia tay Cố Tử Lan, luyện chữ càng thêm chăm chỉ.

 

Cố Thanh Sơn dắt la con buộc cối đá, đó lấy một cái bịt mắt.

 

Tiểu Bảo trợn tròn mắt: "Sao bịt mắt la con? Như nó sẽ thấy gì ?"

 

"Để tránh la con kéo cối xay ăn vụng."

 

Tiểu Bảo chu môi nhỏ: "Cữu cữu, la con ngoan mà, sẽ ăn vụng ."

 

Cố Thanh Sơn xoa đầu nó: "Ừm, sẽ . nếu bịt mắt nó, la con cứ vòng vòng sẽ chóng mặt đó."

 

Tiểu Bảo nửa hiểu nửa , đợi la con bắt đầu kéo cối xay, đôi chân ngắn học nó chạy vòng quanh cối đá, cảm thấy thú vị, vui vẻ càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc tự chóng mặt.

 

Ôi, nhiều quá!

 

Xem Cữu cữu sai!

 

Phải bịt mắt mới .

 

 

Loading...