Mua Về Một Kỹ Nữ - Thợ Săn Nơi Sơn Dã Trở Nên Giàu Có - Chương 70: Sở Hằng.

Cập nhật lúc: 2025-10-20 13:57:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiểu công tử , hẳn là thiếu đông gia của Cát Vị Trai.

 

Còn khá trẻ tuổi.

 

Đây là ấn tượng đầu tiên của Lạc Vân và Cố Thanh Sơn về Sở Hằng.

 

“Cố nương tử, Cố , hai vị cuối cùng cũng đến.” Tôn chưởng quầy chắp tay chào hai , “Vị bên cạnh đây chính là thiếu đông gia của Cát Vị Trai chúng , Sở Hằng.”

 

Khi thấy Lạc Vân, đáy mắt Sở Hằng thoáng qua một tia kinh ngạc. Hắn vốn tưởng Lạc Vân sẽ là một phụ nữ nông thôn thô kệch, ngờ trẻ trung và dung mạo kiều diễm đến .

 

“Thiếu đông gia, xin chào. Ta là Lạc Vân, đây là phu quân của , Cố Thanh Sơn.” Lạc Vân đoan trang, phong thái ung dung, giọng điệu hề khiêm tốn cũng ngạo mạn, khí chất phi phàm.

 

Sở Hằng thêm vài phần tán thưởng Lạc Vân, chuyển mắt sang Cố Thanh Sơn bên cạnh nàng, ngờ đối diện với ánh mắt sâu thẳm sắc bén của hán tử, giống như một con mãnh thú đang ngấm ngầm bảo vệ thức ăn của , chực chờ tay.

 

Cái sự địch ý tràn đầy ...

 

Sở Hằng sờ sờ cằm, là đường đột .

 

Không ngờ trong một thôn nhỏ vùng sơn dã những xuất chúng như .

 

Hắn chỉ chỉ một Lạc Vân, mà còn cả Cố Thanh Sơn, khí thế áp , chắc hẳn là chút công phu trong .

 

“Thiếu đông gia, đây là bánh ngô mới của tiểu phụ, đặc biệt mang đến mời ngài nếm thử.”

 

“Bánh ngô?” Sở Hằng khá hứng thú nhận lấy, mỉm ôn hòa: “Cố nương tử thật lòng.”

 

“Thời gian gấp gáp, kịp , là đồ ăn còn dư ở nhà, mong thiếu đông gia chê.”

 

Lạc Vân thật lòng, hào sảng : “Không tính là lễ gặp mặt, thiếu đông gia hợp tác với , đương nhiên thể hiện chút tài năng, vì mong ngài thể nếm thử.”

 

Sở Hằng nhún vai: “Không cả, cứ như lời Cố nương tử , chúng thẳng vấn đề chính , mời .”

 

Tiểu nhị bưng , lui .

 

Tôn chưởng quầy rót cho ba , và mở hộp cho Sở Hằng.

 

Vừa nãy mở hộp, ngửi thấy mùi ngô ngọt ngào. Giờ đây, mùi vị càng thêm nồng đậm.

 

“Tôn chưởng quầy cũng nếm thử .”

 

“Vâng, thiếu đông gia.”

 

Tôn chưởng quầy sớm nhịn nuốt nước bọt. Bánh quy và bánh tart đây hương vị tuyệt hảo, chắc hẳn chiếc bánh cũng kém.

 

Sở Hằng tao nhã cầm một miếng bánh ngô, c.ắ.n nhẹ một miếng, từ tốn nhai, “Cũng tệ.”

 

Vị giác tràn ngập hương ngô đậm đà.

 

“Tôn chưởng quầy, ngươi thấy thế nào?”

 

“Bẩm thiếu đông gia, thuộc hạ cảm thấy ngon, hương vị mềm xốp, thượng phẩm.”

 

Tôn chưởng quầy vội vàng đáp lời.

 

Ngon quá, mềm xốp, còn là món ngô mà yêu thích nhất, ăn hết trong vài ba miếng, kịp thưởng thức kỹ càng.

 

Sở Hằng: ...

 

Dù ngon đến mấy, cũng cần biểu hiện rõ ràng như ...

 

Sở Hằng liếc vụn bánh dính ở khóe miệng , đối với vị chưởng quầy đáng tin cậy của , cảm thấy đau đầu.

 

Điều khiến Lạc Vân chiếm ưu thế.

 

Sở Hằng Lạc Vân đối diện: “Nghe Cố nương tử nắm giữ nhiều công thức điểm tâm, nếu , tại tự mở cửa hàng?”

 

Lạc Vân thành thật đáp: “Mở cửa hàng, việc chọn địa điểm, quản lý và kinh doanh, những điều học vấn lớn. Hiện tại vẫn tinh lực và tiền vốn như .”

 

Sở Hằng trong mắt lóe lên một tia sáng sắc bén: “ là lý lẽ , nếu , chẳng lẽ ngươi thấy việc chia sáu bốn phần là hợp lý ?”

 

“Là hợp lý.” Lạc Vân gật đầu.

 

Xem nàng vẫn chút tự , Sở Hằng nâng chén , chờ đối phương tiếp, chỉ Lạc Vân cất lời.

 

“Sáu bốn lỗ , nên chia năm năm mới .”

 

“Khụ khụ!” Sở Hằng suýt chút nữa trong miệng sặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-ve-mot-ky-nu-tho-san-noi-son-da-tro-nen-giau-co/chuong-70-so-hang.html.]

 

Lần đến lượt Lạc Vân điềm nhiên nâng chén , khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt sáng bừng: “Trà ngon thật đó, phu quân, cũng mau nếm thử .”

 

Cố Thanh Sơn cong môi: “Được.”

 

Tôn chưởng quỹ khóe miệng khẽ co giật, vị Cố nương tử chẳng chịu đ.á.n.h theo lẽ thường gì cả.

 

Sở Hằng trong lòng cũng suy nghĩ tương tự, đặt chén xuống, thẳng: “Chia năm năm phần là hợp lý, là bảy ba ? Nguyên liệu, chế tác, tiêu thụ, chiếm phần lớn, Cát Vị Trai của nổi tiếng khắp cả nước, ba thành là quá nhiều .”

 

Lạc Vân lắc đầu, ý gì để thương lượng.

 

“Ít nhất là sáu bốn phần. Ta hiện giờ thể mở cửa hàng, nhưng nghĩa là sẽ mở, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Công thức điểm tâm của nếu đặt kinh thành, với tài năng của thiếu đông gia, ngươi nghĩ thể kiếm bao nhiêu?”

 

“Thiếu một kình địch, thêm một đối tác, nghĩ thiếu đông gia sẽ chịu thiệt. Vả , một cửa hàng cần liên tục đổi mới, mới thể giữ chân khách cũ, thu hút khách mới, và còn thể thúc đẩy doanh các loại điểm tâm khác nữa. Thiếu đông gia, đúng ?”

 

“Cố nương tử quả thật thông tuệ, là một nhân tài kinh doanh.” Sở Hằng , trong mắt và lời đều tràn đầy sự tán thưởng.

 

Quan trọng nhất là, Lạc Vân vẫn là một nữ tử.

 

Nữ tử thiện kinh doanh, y từng gặp, chỉ là ngờ ở một nơi nhỏ bé như thế thể xuất hiện một nữ tử thông tuệ đến .

 

Lạc Vân nhướng mày hỏi: “Vậy, ý của thiếu đông gia là...”

 

Sở Hằng xoa xoa cằm: “Bản thiếu gia tự nhiên là mong bớt một kình địch, chuyện hợp tác, cứ theo lời Cố nương tử mà .”

 

Lạc Vân : “Ta mỗi tháng đều sẽ đưa cho Cát Vị Trai một bí phương, nếu cần, cũng thể đích hướng dẫn các vị đầu bếp của tiệm một .”

 

Tiếp theo chuyện một chi tiết.

 

Ký kết khế ước văn thư.

 

Lạc Vân và Cố Thanh Sơn tiên đến đặt chế tác cối đá, đó mới lên xe ngựa của Cát Vị Trai để trở về làng.

 

Chỉ hai ngày nữa, căn nhà cũ sẽ phá dỡ, và chẳng mấy chốc sẽ thể xây nhà mới.

 

Ăn tối xong.

 

Thôn trưởng tìm đến tận cửa, trong tay cầm một danh sách: “Thanh Sơn, xây nhà chọn xong cả , tổng cộng hai mươi lăm , ngươi xem thử .”

 

Cố Thanh Sơn nhận lấy danh sách, lướt qua một lượt.

 

Đa phần đều là những quen , trong ấn tượng của y, họ đều là những kẻ siêng năng việc, chẳng hề lười biếng gian lận.

 

“Ta tin nhãn quan của Tam Bá Công, phiền .”

 

Thôn trưởng xua tay: “Không phiền phức, đều là tự tìm đến.”

 

Khi nông nhàn rảnh rỗi, đa trai tráng trong làng đều sẽ đến trấn hoặc huyện để tìm việc, mà chẳng dễ tìm chút nào.

 

Giờ đây, khi nhà y sắp xây nhà, tiền công hai mươi lăm văn một ngày, còn bao cả một bữa cơm trưa.

 

Chẳng cần chạy xa ngoài, chỉ cần hai tháng là thể kiếm hơn một lượng bạc, việc tranh giành là điều tất yếu.

 

Thôn trưởng nhắc nhở: “Thu hoạch mùa thu sắp kết thúc, chuyện vật liệu các ngươi chuẩn .”

 

“Nếu chọn tự mua, thì thể đến Mao Gia Xá mà xem thử.”

 

Người trong làng xây nhà, hầu như đều là lên núi đốn gỗ về.

 

Hạt Dẻ Nhỏ

quá trình cũng thật rườm rà, mời đốn về, còn phơi khô nước mới thể dùng .

 

Hai bàn bạc, vẫn là mua trực tiếp tiện hơn.

 

“Đa tạ Tam Bá Công nhắc nhở.” Lạc Vân trong tay ôm một bầu quế hoa trù tửu, “Bầu rượu mang về uống .”

 

“Bầu quế hoa trù tửu vẻ quý giá, thể nhận.” Thôn trưởng liên tục xua tay, nhưng ánh mắt dán chặt bầu rượu.

 

Người trong làng đều , Tam Bá Công chẳng sở thích nào khác, chỉ ham mê chút rượu.

 

Mỗi tối đều nhấp một ly nhỏ mới ngủ .

 

Cố Thanh Sơn tiếp lời: “Tam Bá Công cứ nhận lấy , dẫu cũng là của khác tặng, cứ xem như tiểu bối chúng hiếu kính . Sau , còn nhiều chuyện nhờ giúp đỡ.”

 

“Vậy nhận đây, chuyện gì cứ đến tìm Tam Bá Công.” Thôn trưởng ha ha, càng đôi phu thê bọn họ càng thấy thuận mắt.

 

Cả hai đều là những ơn và đại lượng, tin rằng cũng thể dẫn dắt giúp đỡ dân làng.

 

 

Loading...