Mua Về Một Kỹ Nữ - Thợ Săn Nơi Sơn Dã Trở Nên Giàu Có - Chương 64: Lục Hào.
Cập nhật lúc: 2025-10-20 13:57:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Hào buông Cố Thanh Sơn , nét mặt xúc động nắm chặt hai cánh tay : “Vạn vạn ngờ, cứu tiểu Lan nhà là , Thanh Sơn, đa tạ !”
Cố Thanh Sơn : “Ta cũng nghĩ tới, thì tiểu cô nương chính là nữ tử mà thường nhắc đến.”
Lục Hào là chiến hữu của Cố Thanh Sơn trong quân, lớn hơn Cố Thanh Sơn vài tuổi, tính cách chân thành, hào sảng.
Hai là hảo hữu gì , Cố Thanh Sơn khi Lục Hào lính, trong nhà thê nhi, lúc đó nữ nhi mới một tuổi.
Không ngờ hôm nay tương phùng theo cách .
Lục Hào sảng khoái lớn: “Đây chính là cái gọi là duyên phận! Thanh Sơn, bên cạnh ngươi là thê tử và con cái ư?”
Nụ nơi khóe môi Cố Thanh Sơn càng thêm sâu sắc: “Lạc Vân là thê tử của , Đại Bảo Tiểu Bảo là cháu của . Vân nương, đây là Lục Hào, là chiến hữu cũ của trong quân, từng mực chiếu cố .”
Lạc Vân lịch sự gật đầu: “Lục đại ca, Lục đại tẩu, hai vị mạnh khỏe.”
“Đệ khách khí .” Lục phu nhân kéo tay Lạc Vân, ngữ khí xúc động trịnh trọng: “Cảm tạ phu thê các ngươi cứu Tiểu Lan, cảm tạ!”
Lục Hào cũng ôm vai thê tử, lòng còn sợ hãi: “phu thê hai chỉ độc một nữ nhi bảo bối , nếu thực sự xảy chuyện gì, chúng sẽ đau khổ hối hận cả đời. Thanh Sơn, , cảm tạ phu thê các ngươi.”
Lục Hào ở Thượng Hổ quận, chỉ là tiện đường ghé tá túc ở đây, cũng như mấy Lạc Vân, chùa Ngọa Phật linh nghiệm nên mới bái lạy, ngờ bái gặp chuyện...
Cố Thanh Sơn và Lạc Vân , phất tay: “Lục đại ca cần khách khí, chỉ là tình cờ gặp, tiện tay giúp đỡ mà thôi.”
“Thanh Sơn, tiểu tử ngươi… cứ thấy chỗ nào đó giống đây?” Lục Hào hiếm hoi lắm mới Cố Thanh Sơn từ đầu đến chân.
Cố Thanh Sơn trong ký ức vốn giỏi ăn , tính tình cũng lãnh đạm, ở quân doanh, đa phần là Lục Hào tự , chỉ im lặng lắng .
Lại liếc Lạc Vân bên cạnh , Lục Hào nở một nụ thấu hiểu: “Thanh Sơn phúc khí lớn.”
“Phải, nương tử của .”
Cố Thanh Sơn đầu Lạc Vân, sự dịu dàng trong mắt chẳng hề che giấu, khiến Lạc Vân mặt chút ngượng ngùng.
“Ha ha!” Lục Hào ngửa đầu, một trận sảng khoái.
Sau khi hai nam nhân ôn chuyện cũ một phen, Lục Hào thấy thời gian còn sớm, liền ôm quyền : “Phu thê vốn định mang nữ nhi về Thiên Thủy quận thăm nhân dịp Trung thu, nhưng vì chuyện mà chậm trễ một ngày, e là kịp, nên chúng . Thanh Sơn, đại ân lời tạ, hai ngày nữa nhất định sẽ đích đến cửa bái phỏng, trọng thể bày tỏ lòng thành.”
Trước khi , Lục Tử Lan, kết thành bạn với hai tiểu nhóc, kéo tay Đại Bảo lưu luyến rời: “Cha hai ngày nữa sẽ đến nhà ngươi, đến lúc đó chúng cùng chơi nhé.”
“Cứ thế mà định nhé, đến lúc đó sẽ giới thiệu Đại Nha cho ngươi quen, nàng là tỷ của .” Đại Bảo ngọt ngào, vui vẻ vô cùng.
Bởi vì nàng thêm một bạn .
Hai gia đình tạm biệt cổng nha môn.
Mấy Lạc Vân trở phố, mua một ít đồ dùng cần thiết cho lễ tiết, đó trở về Tụ Tiên Lầu tìm Cao chưởng quỹ từ biệt.
Cao chưởng quỹ vốn giữ mấy Lạc Vân ở ăn bữa tối, Lạc Vân lấy lý do thời gian còn sớm mà khéo léo từ chối.
Cả nhà vội vã về nhà khi trời tối.
Đêm.
Qua khung cửa sổ, thể thấy bầu trời đầy lấp lánh bên ngoài.
Cố Thanh Sơn lau tóc phòng, thấy Lạc Vân cầm một cây bút tên cúi đầu bàn vẽ vời giấy trắng: “Nương tử, nàng đang gì ?”
“Chẳng sắp xây nhà ? Ta đang vẽ bản thiết kế.” Lạc Vân ngẩng đầu lên .
Dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt nữ nhi bao phủ bởi ánh sáng nhàn nhạt, mềm mại và vô cùng.
Thấy , Cố Thanh Sơn cũng phiền nàng, sảng khoái xuống một bên, chống cằm, chăm chú thê tử bận rộn.
Lạc Vân cúi đầu tập trung vẽ bản đồ, nàng học qua kiến thức kiến trúc chuyên nghiệp nào, chỉ dựa ấn tượng trong đầu mà vẽ , đến lúc đó sẽ đưa cho thợ thủ công xem xét khả thi , nếu thì sửa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-ve-mot-ky-nu-tho-san-noi-son-da-tro-nen-giau-co/chuong-64-luc-hao.html.]
Bố cục và kiểu dáng ngôi nhà cần quá cầu kỳ, chỉ cần thoải mái là , quan trọng nhất là sân đủ lớn, ít nhất chiếm một nửa diện tích, chuồng ngựa, chuồng bò, chuồng thỏ đều bố trí.
Cùng với phòng tắm và nhà xí, đó là điều tối quan trọng.
Hạt Dẻ Nhỏ
Thêm nửa canh giờ trôi qua, Lạc Vân đặt bút chì xuống, vui vẻ đưa giấy cho Cố Thanh Sơn: “phu quân, thấy ngôi nhà thế nào? Có sửa đổi chỗ nào ?”
Bản đồ vẽ sẽ là ngôi nhà mới của họ, thê tử coi trọng như , tự nhiên cũng thể qua loa.
Cố Thanh Sơn nhận lấy bản đồ, xem xét kỹ lưỡng và nghiêm túc, đưa vài lời góp ý, Lạc Vân thấy hợp lý, liền cầm cục tẩy bên cạnh xóa sửa .
Mãi đến khi giờ Tuất qua, hai mới tắt đèn nghỉ ngơi.
Ngày mai là Tết Trung thu.
Lạc Vân rảnh rỗi, cuối cùng cũng sắp xếp món ốc mà nàng hằng tâm niệm.
Cả bốn trong nhà, mỗi xách hai cái xô, Đại Bảo còn gọi cả Đại Nha cùng.
Đại Nha: “Trong ruộng cũng ốc đó, đây từng nhặt .”
Đại Bảo: “Thật ư? Xem xem.”
Ba tiểu gia hỏa kết giao phía , lời Đại Nha , liền chạy đến bờ ruộng lúa, cúi trố mắt trong ruộng.
“Thật sự .”
Đại Bảo hò reo một tiếng, lật hòn đá chôn cạnh bờ ruộng lên, bên một con ốc bám .
“Ta cũng thấy !” Lần là Tiểu Bảo, sờ hai con.
Đại Nha chống nạnh, kiêu ngạo : “Ta mà, ốc nhiều lắm, chỗ nào nước là .”
Lạc Vân cũng kéo Cố Thanh Sơn , mấy liền ở bờ ruộng nhặt ốc.
Nhặt sáu bảy mươi con, mấy chuyển sang bờ sông, chọn một chỗ nước sâu.
Ba tiểu gia hỏa xắn quần lên, vui vẻ lội xuống sông.
Giữa mùa hè mà xuống sông mò cá bắt tôm là một điều vui sướng, đừng là trẻ con, ngay cả Lạc Vân cũng vui vẻ ngừng, xắn quần lên, cúi vốc vẩy những dòng nước sông mát lạnh.
“Nương tử, cẩn thận trượt chân.” Cố Thanh Sơn thấy thê tử giống như đứa trẻ, trong mắt tràn ngập ý cưng chiều.
Lạc Vân gật đầu: “phu quân, sang bên xem cá nhé? Tối nay sẽ cá nướng cho cả nhà ăn.”
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt tươi của nàng, ấm áp và rạng rỡ vô cùng.
Cố Thanh Sơn nàng mà lòng rung động thôi, tràn đầy khí thế xắn tay áo lên: “Được, xem đây, sẽ bắt một con cá lớn về cho nương tử.”
Ba tiểu gia hỏa vốn đang chơi vui vẻ, cá nướng ăn, liền đồng loạt , gọi vẫy tay bé nhỏ với Cố Thanh Sơn: “cữu cữu, cữu nhất định bắt cá lớn nha!”
“Cố bá bá, cố lên!”
Lạc Vân tiến hai bước, đưa tay mò khe đá, móc , trong tay nàng nắm một nắm ốc.
Ốc trong sông nhiều, nhưng kích thước lớn bằng ốc trong ruộng lúa.
Lạc Vân đặt ốc lớn một cái xô, ốc nhỏ cái khác.
Tiếp đó, Lạc Vân chuyên chọn khe đá để mò, vận may thì thỉnh thoảng còn mò một con cá diếc đá, lớn bằng bàn tay, dùng để nấu canh cá là vặn.
“Oa, con trai lớn quá.” Tiểu Bảo ở phía , giơ lên một con trai còn to hơn cả đầu nó.
Đại Nha vỗ tay: “Lớn thật đó, cái ngon lắm! Ngon hơn cả ốc nữa!”