Mua Về Một Kỹ Nữ - Thợ Săn Nơi Sơn Dã Trở Nên Giàu Có - Chương 42: Phu Quân Nhỏ Quay Quanh Nàng.

Cập nhật lúc: 2025-10-19 23:00:41
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Để thêm thời gian lên núi khai hoang, mấy ngày nay bữa trưa dùng sớm hơn một chút.

 

Sau khi dùng bữa trưa xong, Cố Thanh Sơn liền vác cuốc lên núi.

 

Trong nhà.

 

Lạc Vân đặt đôi giày xong xuống, xoa bóp bờ vai đau nhức.

 

Làm giày cả buổi chiều, thật mệt mỏi!

 

lúc , Đại Bảo bước đôi chân ngắn cũn từ sân chạy , “Cữu mẫu, xem , một con thỏ nhỏ biến thành thật kỳ lạ.”

 

“Hửm?”

 

Lạc Vân và Đại Bảo sân, quỳ xổm chuồng thỏ, liền thấy một trong những con thỏ đang đào đất, bên cạnh còn cái ổ nó dùng cỏ bới đắp lên.

 

Vừa đào đất đắp ổ, Đại Bảo gãi gãi đầu, “Tiểu thỏ thích cái nhà nhỏ ? Nó chạy trốn ?”

 

Nàng và mỗi ngày đều nhổ loại cỏ non nhất, phơi khô sương mới cho ăn, chuồng thỏ cũng dọn dẹp sạch sẽ.

 

Nó còn điều gì hài lòng ?

 

“Để xem.” Lạc Vân nhích chân, ghé sát mép ổ cẩn thận .

 

Hai con thỏ đều là màu xám, con thỏ mà Đại Bảo là kỳ lạ chính là thỏ cái.

 

Nó rõ ràng béo hơn một vòng, lông cũng óng mượt hơn .

 

“Ừm, lẽ là m.a.n.g t.h.a.i tiểu thỏ .”

 

Đại Bảo mắt sáng lên, “Cữu mẫu, thật ? Sau trong nhà sẽ thêm nhiều tiểu thỏ ? Có thể đem bán lấy tiền ?”

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Lạc Vân : “Đương nhiên thể.”

 

“Hay quá!” Đại Bảo, chí hướng kiếm thật nhiều tiền, kìm reo hò, quỳ xổm chuồng thỏ, những con thỏ mềm mại : “Tiểu thỏ cứ yên tâm nhé, sẽ chăm sóc cho ngươi và tiểu tiểu thỏ trong bụng.”

 

Lạc Vân gật đầu: “Sau Đại Bảo để tâm nhiều hơn .”

 

Sau đó như nhớ điều gì, nàng hỏi: “Đại Bảo và , sinh ngày nào ?”

 

Đại Bảo nghiêng đầu: “Đại Bảo sinh tháng Giêng ạ.”

 

Đại Bảo do dự một thoáng, đó : “Tiểu Bảo... là sinh ngày rằm tháng Bảy ạ. nãi nãi , Tiểu Bảo là do tiểu quỷ lang thang biến thành, cho dù Tiểu Bảo là cháu trai, bà cũng thích.”

 

Lạc Vân xoa xoa cái đầu nhỏ đang buồn bã bên cạnh: “Không chuyện đó , bọn họ mê tín thôi, ít nhất thì cữu mẫu và cữu cữu tin.”

 

“Vâng.” Khóe miệng Đại Bảo nở rộng.

 

Nàng , bởi vì cữu mẫu và cữu cữu là nhất đời.

 

Biết tiểu thỏ tiểu tiểu thỏ, hai tiểu gia hỏa vui đến thôi.

 

Ngay lập tức vác cái giỏ nhỏ của lên lưng, với Lạc Vân một tiếng, liền ngoài nhổ cỏ.

 

“Các con, đợi cữu mẫu một chút.” Lạc Vân , đem cái nia đựng đồ thêu cất phòng.

 

Ba đến ruộng ngô phía đông thôn.

 

Trước khi xuống ruộng, Lạc Vân dặn dò hai ngươi nhỏ chạy sông chơi nước, hai ngươi gật đầu, bước đôi chân ngắn cũn qua cầu.

 

Cây ngô con lớn nhanh, trồng nửa tháng, gần như cao đến gốc đùi Lạc Vân.

 

Ngô cần nhiều nước lắm, quan trọng nhất là ánh nắng đầy đủ.

 

Lạc Vân một vòng trong ruộng, bẻ bỏ các cành ngô phụ gần gốc, để tránh chúng hút chất dinh dưỡng và nước của chính.

 

Cuốn 《Kinh Thánh Nông Nghiệp》 thật sự là bảo tàng, dựa nó, Lạc Vân, một kẻ nghiệp dư về nông nghiệp, cảm thấy bản bây giờ chính là tiểu chuyên gia trồng trọt.

 

‘Đinh đoong’ một tiếng.

 

Tiếng máy móc quen thuộc vang lên, Lạc Vân trong lòng vui mừng, chẳng lẽ là nhiệm vụ mới đến?

 

Vội vàng dùng ý niệm tiến hệ thống.

 

Quả nhiên liền thấy thanh nhiệm vụ cập nhật.

 

Vẫn là hai nhiệm vụ:

 

① Tiền gửi trong gia đình đạt 300 lượng, nhận 300 điểm tích lũy.

 

② Sở hữu một xưởng nhỏ, nhận 700 điểm tích lũy.

 

“Nhiệm vụ , quả nhiên càng ngày càng khó!” Lạc Vân nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn.

 

Tiểu Điềm Điềm : “Không khó , tiên đặt mục tiêu nhỏ là ba trăm lượng, đó cầm tiền xây xưởng, một ngàn điểm tích lũy chẳng dễ dàng đạt ?”

 

Tương đương với việc tặng .

 

Lạc Vân trách: “Ngươi thật dễ dàng.”

 

Có những nông dân cả đời cũng kiếm nhiều như , ba trăm lượng là một tiền nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-ve-mot-ky-nu-tho-san-noi-son-da-tro-nen-giau-co/chuong-42-phu-quan-nho-quay-quanh-nang.html.]

 

Lạc Vân ở trong ruộng một lát.

 

Vừa đúng lúc Cố Thanh Sơn cũng từ núi trở về, vai dùng cuốc gánh một gánh củi, thấy Đại Bảo Tiểu Bảo đang nhổ cỏ, liền gọi hai ngươi cùng về.

 

“phu quân, về .”

 

Lạc Vân tươi như hoa, chạy lon ton qua, ánh nắng vàng óng, kiều diễm động lòng .

 

Cố Thanh Sơn nàng mà lòng xao động thôi, một cảm giác hạnh phúc dâng lên trong lòng, khỏi cong khóe môi: “Nương tử, về .”

 

Thì chờ đợi, là một chuyện hạnh phúc đến thế.

 

Lạc Vân: “Đi thôi, về nhà nấu cơm.”

 

“Cữu cữu, con cho , tiểu thỏ trong nhà…”

 

Hai tiểu gia hỏa tranh kể tin cho cữu cữu.

 

Ánh chiều tà buông xuống, in mặt đất bốn bóng hình ấm áp.

 

.....Dùng xong bữa tối.

 

Cố Thanh Sơn ở trong bếp dùng nồi lớn rửa bát.

 

Lạc Vân bước từng bước nhỏ , tựa tủ bếp, mỉm ngọt ngào: “phu quân, mấy ngày nay vất vả , ngày mai ở nhà nghỉ ngơi nhé.”

 

“Nương tử, hề thấy mệt, trái còn tinh thần việc.”

 

Đầu óc thông minh bằng nàng, chỉ thể sức nhiều hơn thôi.

 

Nương tử trồng cây ăn quả, sẽ nỗ lực khai hoang.

 

ở nhà cùng mà” Lạc Vân kéo dài âm cuối, mềm mại nũng nịu: “Không ?”

 

Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy nửa mềm nhũn, vội vàng gật đầu lia lịa: “Được .”

 

Đừng yêu cầu cầu còn , cho dù c.h.ế.t nàng, cũng cam lòng.

 

Cố Thanh Sơn nghĩ , liền .

 

Cả một đêm đều dốc hết sức lực.

 

Cưới hơn một tháng, hán tử sớm nắm rõ như lòng bàn tay những chỗ nhạy cảm cơ thể nàng.

 

Lạc Vân mặt đỏ bừng, ôm chặt cổ , giống như bèo dạt mây trôi mặt nước.

 

Đêm còn dài mà.

 

Ngày hôm .

 

Khi Lạc Vân tỉnh dậy, Cố Thanh Sơn còn trong phòng nữa.

 

Trong phòng sáng như khi, ngẩng đầu lên, phát hiện cửa sổ thêm một tấm rèm đơn giản từ vải thổ.

 

Chắc là hán tử nàng nghỉ ngơi thật , tạm thời treo lên đó.

 

Lạc Vân xoa xoa vòng eo nhỏ, cảm thấy thể còn đau nhức hơn cả đêm tân hôn.

 

Nàng quyết định bỏ qua việc thức dậy, giường ngóng trông xà nhà.

 

Cho đến khi cửa phòng đẩy .

 

“Nương tử, nàng tỉnh .”

 

Cố Thanh Sơn bưng bữa sáng , đặt lên bàn, cúi hôn nhẹ lên má nàng một cái, ngoài múc nước rửa mặt và nước súc miệng .

 

“Nương tử, uống chút cháo , bánh hẹ nàng thích, còn ….”

 

Đợi Lạc Vân vệ sinh cá nhân xong, Cố Thanh Sơn vội bưng bát cháo ấm lên, giống như một phu quân nhỏ bận rộn xoay quanh nàng.

 

Lạc Vân há miệng ăn, vui vẻ hưởng thụ sự hầu hạ của hán tử.

 

Dùng xong bữa sáng.

 

Lạc Vân từ trong tủ y phục lấy một bọc vải, ánh mắt đặt hán tử đang dọn bát đũa, “phu quân, đây thử đôi giày .”

 

Bàn tay lớn nhận lấy bọc vải, Cố Thanh Sơn mở , một đôi giày lọt mắt, ánh mắt sáng bừng: “Nương tử, đây....”

 

“Ừm, tự tay đấy, ?”

 

Tuy nàng lén lút lấy giày cũ của đo kích thước ..

 

Đây đầu , trong lòng nàng cũng chắc chắn.

 

“Vừa, .” Cố Thanh Sơn vội vàng gật đầu lia lịa.

 

“Chàng còn thử mà ?” Lạc Vân buồn .

 

Cố Thanh Sơn quý báu ôm đôi giày lòng, “Chính là , bởi vì đây là nương tử .”

 

 

Loading...