Mua Về Một Kỹ Nữ - Thợ Săn Nơi Sơn Dã Trở Nên Giàu Có - Chương 30: Nam tử này, lẽ nào đã thông suốt cả Nhâm Đốc nhị mạch rồi sao?

Cập nhật lúc: 2025-10-19 14:17:36
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Phu quân.” Lạc Vân thấy Cố Thanh Sơn trở về, khóe mày khóe mắt cong cong, khẽ hỏi: “Thế nào, thuận lợi chứ?”

 

“Ừm, Đại Hưng vốn thông minh linh hoạt, học mau.”

 

Cố Thanh Sơn lắc lắc trong tay hai con thỏ rừng còn sống: “Vốn còn bắt một con gà rừng, nhưng để Đại Hưng mang về cho tức phụ bồi bổ thể .”

Hạt Dẻ Nhỏ

 

Mùa hạ oi bức, gà rừng c.h.ế.t chẳng để lâu. Trong nhà còn một con gà ăn, nhiều thêm cũng phí mất. Vậy nên dứt khoát để Cố Đại Hưng đem về cho thê tử.

 

“Vậy còn hai con thỏ …” Lạc Vân sờ cằm, cúi lật bụng thỏ thử, khéo một đực một cái.

 

“Này Cố đại ca, chi bằng nuôi lên . Dù cũng chỉ ăn cỏ, cứ để chung với lừa mà nuôi.”

 

Nghe , Tiểu Bảo vốn đang chăm chú luyện chữ liền vứt cành cây xuống, chạy hỏi Lạc Vân:

“Cữu mẫu, thỏ con cũng ăn cỏ ạ?”

 

, về hai con thỏ cũng nhờ Tiểu Bảo cùng tỷ tỷ chăm sóc nhé.”

 

Tiểu Bảo vui mừng gật đầu: “Vâng.”

 

“Vậy dựng cho chúng một ổ thỏ.” Cố Thanh Sơn chỉ góc sân, ngay bên cạnh chuồng lừa.

 

“Cố đại ca, thỏ lồng rào mà nuôi, trong sân đất, nếu chỉ vây thì chúng sẽ đào hang mà chạy mất.”

 

Nàng sang dặn Tiểu Bảo:

“Còn nữa, thỏ ăn cỏ còn dính sương, hôm nhổ về thì cho lừa ăn , chừa ít, hôm mới cho thỏ.”

 

Kiếp nàng từng nuôi thỏ cảnh, vì sở thích nên khá nhiều chuyện về loài thỏ.

 

Tiểu Bảo gật đầu liên tục, trong mắt đầy vẻ sùng bái.

Cữu mẫu thật lợi hại, chỉ chữ mà còn nuôi thỏ.

 

Cố Thanh Sơn cũng cùng một ý nghĩ.

Hắn thoáng liếc chữ mặt đất, Lạc Vân, bỗng nghiêm túc:

“Nương tử, thể cưới nàng, là phúc phận mấy đời tu luyện mà , cảm tạ nàng.”

 

Lạc Vân mỉm : “Ta cũng , may mắn gặp phu quân .”

 

Nghĩ tới việc sự khác lạ nơi nàng, song từng truy hỏi, trong lòng Lạc Vân khẽ thở . Nàng hiểu đó là sự tín nhiệm dành cho nàng, mà nàng, tất nhiên sẽ phụ .

,” Lạc Vân chợt nhớ tới việc Chưởng quỹ Cao ghé qua.

 

“Ta sẽ đến nhà Nhị thúc công, nhờ thêm một mẻ mâm gỗ.” Cố Thanh Sơn đáp.

 

“Phải đặt riêng một loại gấp ba .” Lạc Vân dặn, nhớ tới lời căn dặn của Chưởng quỹ Cao.

 

Cố Thanh Sơn gật đầu, tìm một cái lồng bỏ thỏ sang nhà Nhị thúc công. Lúc trở về, trong tay ôm một đống gỗ, chuẩn ổ thỏ.

 

Cố Thanh Sơn đóng ổ, hai tiểu oa nhi thì ở bên đưa gỗ, đưa đinh. Chẳng bao lâu, ổ thỏ liền dựng xong.

 

Thu dọn đồ nghề, bước bếp, thấy Lạc Vân đang chuẩn bữa tối. Nàng ngẩng lên dặn:

“Phu quân, vườn hái cho một nắm hành về.”

 

“Được, nương tử.”

 

Trước khi Lạc Vân, trong nhà ăn rau thì hoặc núi hái rau dại, hoặc Đường thẩm tử thỉnh thoảng cho vài mớ. Hắn từng nghĩ tới việc tự trồng.

 

Nay mảnh vườn cũ kỹ ngày nào nay xanh mướt, rau tươi mơn mởn, khóe môi liền nở nụ .

 

Mảnh vườn , cũng như mái nhà hiện tại, bởi Lạc Vân mà sinh đầy sức sống.

 

Hái xong một nắm hành trở về, liền ở bên phụ giúp. Thỉnh thoảng còn lén liếc Lạc Vân.

 

“Lại đang trộm học đấy ?”

 

Bắt gặp ánh mắt , Lạc Vân che miệng , giọng mang theo ý trêu ghẹo.

 

Khóe môi Cố Thanh Sơn khẽ nhếch: “Ừ, ?”

 

Lạc Vân mắt híp : “Được thôi, điều nộp học phí, phu quân thông minh như , lỡ trò đói sư c.h.ế.t thì ?”

 

Nghe , ghé sát bên nàng:

“Ta đảm bảo sẽ hầu hạ nương tử thật thoải mái.” Nói đoạn, còn ẩn ý rằng ban đêm cũng

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-ve-mot-ky-nu-tho-san-noi-son-da-tro-nen-giau-co/chuong-30-nam-tu-nay-le-nao-da-thong-suot-ca-nham-doc-nhi-mach-roi-sao.html.]

Lạc Vân nhịn lườm một cái: “Chuyện chẳng ăn nhập gì với .”

 

“Hiện tay trắng, nhờ nương tử nuôi, học phí chẳng , chỉ còn sức lực dư thừa, chi bằng lấy báo đáp .” Hắn một mặt nghiêm túc.

 

“Chẳng đắn gì cả, trẻ con còn ở ngoài kìa.”

 

Lạc Vân thẹn thùng trách , đôi mắt long lanh, khiến tim kẻ nam nhân cũng ngứa ngáy.

 

“Không , bọn chúng chẳng thấy .”

 

Hắn ha hả, bàn tay to nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, cúi đầu nhanh như chớp hôn lên má nàng một cái.

 

Cái , cũng tự học mà ?

 

Lạc Vân dẫu ngoài mặt bất đắc dĩ, trong lòng ngọt ngào vô hạn.

Nam tử , chẳng Nhâm Đốc nhị mạch đều khai thông ?

Quả là khéo dỗ dành khác.

 

Cơm tối xong, nhà nông trò tiêu khiển gì, dĩ nhiên sớm về phòng nghỉ ngơi.

 

Ngoài đồng, côn trùng chim chóc hòa ca. Trong buồng, giường gỗ kẽo kẹt ngân nga.

Ánh trăng đỏ mặt, vội trốn tầng mây.

 

… Hôm .

 

Lạc Vân xoa thắt lưng đau mỏi mà dậy.

Cố Thanh Sơn chẳng ở nhà, hẳn là mang đậu hũ lên trấn bán.

Nam tử , tinh lực cũng quá dồi dào , hành hạ nàng suốt một đêm, còn thể dậy sớm như

 

Nàng gõ cửa phòng hai tiểu oa nhi.

 

Đại Bảo dậy, đang mặc áo, thấy nàng liền gọi: “Cữu mẫu.”

 

Tiểu Bảo vẫn ngủ say, động chỉ chép miệng, trở ngủ tiếp.

 

Đại Bảo khẽ đẩy : “Dậy nào.”

 

Tiểu Bảo dụi mắt ngái ngủ, giọng sữa mềm mềm: “Ừm, , tỷ tỷ ~”

 

Lạc Vân xuống mép giường, véo má phúng phính hồng hồng của , mỉm :

“Cữu mẫu tìm đồ ngon đây, dậy thì cho .”

 

Vừa đồ ăn, Tiểu Bảo lập tức tỉnh táo, ôm lấy cánh tay nàng nũng: “Tiểu Bảo cũng .”

 

Lạc Vân giúp mặc áo, còn tết cho Đại Bảo một kiểu song nha, búi tóc cột hai sợi dây lụa hồng, cử động thì tung bay, linh động đáng yêu vô cùng.

 

Thật khả ái quá!

 

Nàng hôn lên má Đại Bảo một cái.

 

Tiểu Bảo thấy thế liền chồm tới, nàng cũng thuận tay hôn thêm một cái.

 

Hai đứa nhỏ gầy yếu, giờ thịt, đặc biệt Tiểu Bảo, nuôi thêm chút nữa là cái má phúng phính chẳng khác nào chú bé Bút Chì.

 

Hôn lên mềm mịn, thật sự thích ý vô cùng.

 

Đây chính là niềm vui khi nuôi con trẻ trắng trẻo mũm mĩm a!

 

Rửa mặt xong, ăn điểm tâm, ba mỗi mang lưng cái giỏ tre Cố Thanh Sơn đan cho, trong tay Lạc Vân còn cầm một cái cuốc nhỏ.

 

Lần cùng Cố Thanh Sơn lên núi, nàng từng để ý thấy ven đường nhiều cây cát cánh dại, hôm nay định đào ít mang về trộn gỏi.

 

Ba từ phía đông thôn, qua cầu đá, đường gặp cỏ non liền ngắt ít bỏ giỏ.

 

Hôm nay tiết trời âm u, mặt trời trốn mây, gió nhẹ thổi qua, muôn sắc hoa cỏ lay động như sóng.

 

Qua khỏi cầu đá, mặt là con đường nhỏ ngoằn ngoèo dẫn lên sườn núi phía .

 

Ven đường ít cây cát cánh, phần lớn còn non hoa. Nhờ mà rễ cũng ăn sâu, dễ đào hơn.

Lạc Vân dùng cuốc nhỏ đào quanh gốc, chờ đất tơi, cúi kéo mạnh, cây cát cánh liền bật cả rễ khỏi đất.

 

 

 

Loading...